“Nếu đã là Diệp Thành nói thì không được nuốt lời đâu”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, từ từ đứng dậy, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt của Diệp Thành, rồi hôn lên trán hắn một cái.
Giống như Hồng Trần Tuyết năm xưa, người Thiên Thương Nguyệt hôn cũng không phải là Diệp Thành mà là Thần Huyền Phong.
Cô ta đội nón và khoác áo choàng ra đi, bóng dáng khuất dần dưới ánh trăng, cô ta đã không còn là công chủ của nhà Khổng Tước nữa mà là một du khách, đi băng rừng vượt suối.
Đằng sau lưng, Diệp Thành mỉm cười, khóe miệng rớm máu, khiến hắn buộc phải ngồi xếp bằng lại, tia lửa điện màu đen phóng khắp người hắn, giày xé thân xác hắn.
Trời phạt đã đến, không một điềm báo trước, uy lực của nó không quá mạnh là vì hắn đã giao hợp với Cơ Tuyết Băng, Trời phạt của hai người họ khống chế lẫn nhau, chứ không thì với sự khốc liệt của Trời phạt, sẽ rất đáng sợ.
Một lúc sau, mặc dù hắn đã cố khống chế Trời phạt, nhưng lại không thể nào tiêu diệt được, chỉ cần hắn vẫn còn sống, chỉ cần hắn vẫn còn nghịch thiên thì sẽ không thể nào tránh khỏi việc bị trời trừng phạt.
Trời xanh thù dai lắm, uy áp và ý chí đều là vô thượng, những người đi ngược lại ý trời thì đều sẽ bị giết chết.
“Má ơi, mình vẫn còn sống sao?”. Trong tiên trì, cơ thể Man Sơn động đậy, nhưng lão ta không mở mắt, lão ta lên tiếng bằng thần thức, giọng điệu mơ hồ, lẫn lộn với rất nhiều phẫn nộ.
“Chỉ suýt chút nữa thôi”. Diệp Thành cười rồi tìm một chỗ ở bên cạnh tiên trì và ngồi xuống.
“Diệp Thành?”, Man Sơn bất ngờ, lão ta nhận ra giọng Diệp Thành nhưng lại không mở mắt ra được.
“Ngươi bị thương quá nặng, đạo căn bị tổn hại, có điều đã được nối lại rồi”. Diệp Thành chậm rãi nói: “Còn về huyết mạch của ngươi thì đã bị phế rồi, ta đã tìm cho ngươi một huyết mạch mới, cũng không phải yếu đâu”.
“Lần này đúng là tổn thất lớn”. Man Sơn phẫn nộ, không ngừng mắng nhiếc: “Cái tên Kim Ô đáng hận đó, đợi ông đây hồi phục lại, nhất định sẽ tính sổ với hắn ta, dám ám toán ta”.
“Không nói những điều này nữa”. Diệp Thành liền đổi chủ đề: “Những người còn lại đâu? Hạo Thiên Huyền Chấn, tiền bối Mặc Uyên và Tiểu Linh Oa đâu? Hôm đó chia tay, ngươi có biết được tin tức của mấy người họ không?”
“Bọn ta chia ra hai ngã, ta và Liễu Dật ở lại Huyền Hoang, Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên đến Ngoại Tinh Vực”. Man Sơn trả lời: “Còn Tiểu Linh Oa thì đến đất tổ Bá Vương Long, không có ở Huyền Hoang, cũng không biết ở tinh vực nào, nói là đi cứu cha hắn”.
“Tự nhiên lại quên chuyện này mất”. Diệp Thành chau mày, năm xưa có nghe Tiểu Linh Oa nhắc đến phụ hoàng của hắn, vì Bá Vương Long tộc nổi dậy tạo phản, phong ấn Bá Vương Long Hoàng, Tiểu Linh Oa còn từng mời hắn đi ứng cứu, ngặt nỗi lúc đó tu vi quá thấp, không ngờ tên đó lại đi một mình.
Man Sơn không nói thêm gì nữa, cố sức dung hợp huyết mạch, ổn định đạo căn, xây dựng lại thân xác.
Diệp Thành vung tay, búng ra một luồng tiên quang, bên trong có chứa rất nhiều thứ, nói rằng đây là tộc Khổng Tước, sau này sẽ dưỡng thương ở đây, đây là một chỗ rất an toàn.
Hắn làm xong những việc đó thì đứng dậy, Man Sơn khôi phục thần thức, hắn cũng nên lên đường tìm người rồi, chặng đường sắp tới sẽ lắm phong trần, mãi đến khi Đại Sở trở lại, đến khi hắn chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!