Diệp Thành nuốt lấy Bát Hoang, đôi kim quyền vô cùng mạnh đánh bay Côn Bằng.
Côn Bằng thảm hại, bị ép trở nên điên cuồng, hy sinh thọ nguyên và căn nguyên của mình, liên tiếp mở ba cấm ấn, sức chiến đấu của gã trong bỗng chốc tăng lên một cấp, một đàn tế cổ bay ra khỏi người gã, muốn phong ấn Diệp Thành.
Đó là đàn tế có linh trí, luôn được tôi luyện trong người Côn Bằng, được khí huyết, tinh nguyên của gã nuôi dưỡng, có thể tạo ra sát trận để tiêu diệt đại địch, đó là bí pháp đáng sợ, thậm chí là siêu phàm.
Diệp Thành ra đòn rất hung hãn, một quyền đánh vào đàn tế nhưng chưa thể đánh sập được nó, ngược lại uy lực bị phá tan, dính đầy thánh huyết, uy năng của đàn tề được khôi phục, cả bầu trời nghiền ép đến mức người hắn lảo đảo.
Trận pháp hay đấy! Diệp Thành hừ một tiếng, hai tay chống lên trời đỡ lấy đàn tế, tiên quang toát ra từ giữa trán, chín Thần Thương hợp nhất bao vây chặt chẽ linh hồn trong đàn tế, một đòn đâm xuyên qua nó.
Linh hồn bị tiêu diệt, uy lực của đàn tế giảm xuống, bị Diệp Thành lao lên trời giẫm một cú.
Côn Bằng bị phản phệ, máu phun ra, một đồng tử màu vàng biến thành huyết nhãn, mặt mày lộ ra vẻ hung ác, hệt như ác thần chui ra từ Cửu U Địa Ngục, điên cuồng thi triển một loạt bí pháp cái thế.
Vì sự điên cuồng của gã, trời đất hoàn toàn bị tàn phá, bầu trời tràn ngập tiên quang rực rỡ, mỗi tia sáng đều là một bí kỹ, phác họa ra viễn cảnh kỳ lạ cổ xưa thần bí, cực kỳ lớn mạnh.
Diệp Thành cũng không đỡ đòn, hắn đã là Thánh Nhân, có năng lực đối đầu trực diện với Côn Bằng, bí pháp tuyệt thế, thần thông siêu phàm vô song, hết chiêu này hết chiêu khác.
Đây đúng là hai con “trâu” mà, vừa lên trời là ai nấy đều đứng ở một phương, một bên như Tiên Vương, một bên như chiến thần, thi triển bí thuật đánh nhau, đánh tới trời rung đất chuyển.
Người ở bên dưới đều đã đứng dậy lùi ra xung quanh, sợ bị trận chiến lan đến chỗ mình.
Côn Bằng vẫn thất bại, bị Diệp Thành chém vào một cánh tay, sống lưng cũng bị xé toạc ra một nửa.
Xung quanh đều vang lên thở dài, ai nhìn cũng kinh hãi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Côn Bằng bị đánh đến thê thảm như vậy, từ khi Diệp Thành thành Thánh thì gã luôn bị đánh đến mức này, sức chiến đấu của gã tựa như chỉ là một màn phô diễn.
“Thanh Long, giúp ta!”, Côn Bằng hét lên, lại cầu xin cứu viện lần nữa, mục tiêu là Thanh Long.
“Con quay nhỏ ngươi cũng được đấy, lấy ở đâu đấy?”, Thanh Long làm như không nghe thấy lời cầu cứu của Côn Bằng, mà y đứng đó xoa cằm, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay thái tử Huyền Vũ.
Thấy thế, Côn Bằng nôn ra một búng máu, không biết là bị thương hay là vì tức, nhưng thấy Thanh Long không có ý định giúp mình, gã lập tức chuyển mục tiêu: “Bạch Hổ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi trông hay thế, tặng ta đi”, Bạch Hổ rất biết đánh trống lảng, y cũng nhìn chằm chằm con quay nhỏ trong tay thái tử Huyền Vũ, không để ý đến lời kêu cứu của Côn Bằng.
“Khốn kiếp!”, Côn Bằng nổi giận, bị một chưởng của Diệp Thành đánh văng ra xa, rơi xuống đến lại nôn ra máu, cũng không nhìn Thanh Long và Bạch Hổ nữa, mà nhìn thẳng sang Chu Tước: “Chu Tước, giúp, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi chơi vui nhỉ, cho ta mượn nghịch một lúc”, Chu Tước chớp mắt, cũng nhìn sang con quay nhỏ trong tay Huyền Vũ như Bạch Hổ và Thanh Long, làm như không nghe thấy lời cầu cứu.
Côn Bằng lại nôn ra máu, suýt nữa thì bị một chưởng của Diệp Thành chém trúng, nhưng gã rất kiên trì, không cầu cứu được Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước thì lại nhìn sang Huyền Vũ, rít gào một tiếng: “Huyền Vũ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ này của ta là bảo bối đấy!”, Huyền Vũ nắm chặt không buông, gương mặt lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
“Ta… Phụt!”, Côn Bằng suýt nữa tức giận đến mức ngất đi. Gã cực kỳ tức giận, sự thô bạo bộc phát, lúc này gã đang trong trận chiến, nếu không gã sẽ lao xuống dưới xem thử con quay nhỏ đó.
“Ta cũng thấy con quay nhỏ này thú vị”, không ít người xoa cằm nhìn Huyền Vũ, ai cũng ra vẻ thứ này thú vị: “Bất kể có phải là bảo bối hay không thì bây giờ nó cũng rất nổi rồi”.
“Ta bấm tay tính thì thái tử Huyền Vũ này có tài đóng kịch đấy”.
“Có vẻ hôm nay Côn Bằng sẽ thua bởi con quay này rồi”, có người thâm trầm nói.
Mọi người đều bật cười, không ngờ thái tử và công chúa Vương tộc lại có một mặt hài hước như vậy, không giúp cũng thôi đi, ngược lại còn châu đầu vào nhau nghiên cứu con quay nhỏ đó.
“Đều là chủng tộc ở Nam Vực, các ngươi cứ để mặc hắn tàn phá thế à!”, Côn Bằng nổi giận rống to, lần này gã không gọi đích danh ai để cầu cứu mà là gọi tất cả mọi người ở đây, muốn dùng cái gọi là đại nghĩa để tác động các anh hùng ở Nam Vực, hợp lực với gã để đã tiêu diệt Thánh Thể Diệp Thành.
Rất nhiều người vẫn dao động bởi lời nói của gã, nhưng không dám ra mặt, Diệp Thành là người có thù tất báo, nếu bị hắn nhắm vào, không dẫn theo vài Đại Thánh thì cũng không dám ra ngoài.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là họ cảm thấy rất ngứa mắt Côn Bằng, bình thường khoe khoang, tự cao tự đại, kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì, bây giờ gặp rắc rối thì lại nhớ đến bọn họ, đùa à?
Côn Bằng gào lên, suýt nữa tức đến phát khóc. Mẹ nó chứ, cái thứ khốn nạn gì thế! Gã đã vứt bỏ thể diện cầu xin hết người này đến người khác, họ đều khoanh tay đứng nhìn, người thì nghịch con quay nhỏ, người thì chẳng quan tâm.
“Muốn khóc thì cứ khóc, không ai cười nhạo ngươi đâu”, Diệp Thành đánh tới, mang theo sát khí cuồn cuộn.
“Giết!”, Côn Bằng gầm lên, lại giơ cờ trống lên, vung tay lấy ra chín lá cờ chiến, phân bố bốn hướng, lập tức tạo ra sát trận và trận phong cấm, muốn phong ấn Diệp Thành, sau đó giết hắn.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh như băng, một nhát kiếm chém đứt cờ chiến, hệt như một con giao long nhảy ra từ trong khe, lao thẳng lên trời, một nhát kiếm phóng lên tận trời, chém vào đôi chân của Côn Bằng khiến nó biến dạng.
Thực lực của Côn Bằng cũng rất mạnh, đỡ lấy nhát kiếm đó, miệng phun ra một cây thước vô lượng, dung hợp với Đạo tắc và thần tàng của gã, nghịch hướng chém vào Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát đánh thẳng vào chân thân Nguyên Thần.
Nhưng Diệp Thành di chuyển rất nhanh, hắn không thể xê dịch được Côn Bằng, chỉ đành hoán đổi vị trí với cây thước vô tận.
Côn Bằng biến sắc, lập tức lui về sau, tức đến choáng váng, quên mất bí thuật này của Diệp Thành.
Gã lùi lại khá nhanh nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, không nói thêm một lời nào đã xông lên đánh, một chưởng làm cho mặt của Côn Bằng vặn vẹo, sau đó chém đứt một cánh tay của gã.
Cảnh tượng tiếp theo khiến người đứng xem cảm thấy hãi hùng, Côn Bằng bị Diệp Thành đè bẹp, đánh đến mức gã không thể ngẩng đầu lên, thần thể liên tục hồi phục, lại liên tục bị đánh cho nổ tung.
Máu vàng bắn tung tóe khắp trời, ẩn chứa tinh nguyên dồi dào, biến thành tinh khí, bị không ít người lấy ra thu vào bình ngọc, đây là đồ tốt, lấy về luyện hóa có hiệu quả hơn đan dược.
Ở một bên khác, đại công chúa Khổng Tước cũng bị đánh bại, vội vàng rút lui đến chỗ Côn Bằng.
Diệp Thành cầm kiếm bước đến, sát khí ngút trời, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời, không định tha cho Côn Bằng.
Thấy thế, Côn Bằng lập tức chạy đi, hơn nữa còn tung ra một chưởng, đẩy đại công chúa Khổng Tước lên, muốn lấy cô ta làm bia đỡ đạn, đỡ nhát kiếm đó thay gã, còn gã thì trở lại chạy ra khỏi võ đài.
Sắc mặt đại công chúa Khổng Tước tái nhợt, không thể tin nổi việc chồng mình lại đẩy mình lên làm lá chắn để thoát thân, tâm cảnh của cô ta suy sụp hoàn toàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!