Pháp khí bản mệnh bị phá, Bát Kỳ Đại Xà bị cắn nuốt, máu tươi phun dữ dội, thân rắn vỡ tan.
Nhưng thằng nhãi này đứng sừng sững rất ngoan cường, đầu rắn còn sót lại, há mở to mồm như chậu máu, hộc ra từng pháp khí khủng bố, tính ước chừng có khoảng hơn trăm chiếc.
Bát Kỳ Đại Xà liều hết mình, ngay cả căn nguyên và tuổi thọ, cố hết sức thúc dục hơn trăm pháp khí, từng chiếc pháp khí toả ra thần quang, xếp trên hư thiên, giống như từng ngôi sao sáng.
Diệp Thành đủ hung hãn, bàn tay to màu vàng đánh xuống, chữ Triện lưu chuyển trong lòng bàn tay, một chưởng nặng như núi nhạc, ép xuống khiến không gian sụp đổ, cũng nghiền nổ tung hơn trăm pháp khí.
Bát Kỳ Đại Xà lại bị thương lần nữa, thần khu vừa lành lại, lúc này lại phun máu tươi.
Diệp Thành bay lên trời, một kiếm huỷ diệt, chém sống Bát Kỳ Đại Xà, cắt thành một đống thịt.
Nguyên thần của Bát Kỳ Đại Xà bỏ chạy, giống như kinh sợ, sắc mặt gã trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi, nguyên thần bay đi, lạnh buốt thấu xương, mặc dù vẫn chưa bị chém, lại giống như đã rơi vào Cửu U.
Hướng hắn chạy cũng là hướng phía Côn Bằng và Kim Ô, ánh mắt khao khát, hy vọng hai người ra tay cứu, bằng không hắn ta cũng sẽ theo bước Cửu Dực Thần Bằng kia, trở thành vong hồn dưới kiếm Diệp Thành.
Côn Bằng và Kim Ô cũng muốn cứu, nhưng gậy chiến mâu thứ hai của Diệp Thành đã đến, Bát Kỳ Đại Xà bị cắm ở hư thiên, sát khí huỷ diệt bay lượn quanh mâu, trực tiếp giết gã tan thành tro bụi.
Những người phía dưới lần nữa nuốt nước miếng, đó là Bát Kỳ Đại Xà! Huyết mạch mạnh mẽ và cổ xưa cỡ nào, đường đường là thái tử một tộc, Thánh Nhân hàng thật giá thật, vậy mà bị chém giết như vậy.
Diệp Thành biến mất, thân thể giống như ma quỷ, hiếm có ai có thể bắt được thân ảnh hắn, mỗi chỗ hắn đến, đều có một người bị trảm, những người đó đều là đối thủ của bọn Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa.
Những người đó đều là cấp Chuẩn Thánh, làm sao là đối thủ của Diệp Thành, vừa gặp mặt liền bị tuyệt sát.
Cảnh tượng lại đầy máu me, từng bóng người liên tiếp rơi xuống, hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị chém thành hai nửa, hoặc là bị giẫm thành thịt nát, người này chết thảm hơn người kia.
Bọn Tiểu Viên Hoàng nhìn cảnh tượng này đều choáng ngợp, nhiều thái tử của các chủng tộc khủng bố như vậy, giờ phút này lại đều giống như quả dưa hấu, bị Diệp Thành bổ hết người này đến người khác.
Đợi đến khi Diệp Thành dừng lại, trên hư thiên, ngoại trừ đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ra, không còn một người nào khác, đều đã bị Diệp Thành chém giết, vùng trời đất kia giống hệt một địa ngục màu máu.
“Đến các ngươi rồi”. Diệp Thành ngước mắt lên nhìn Côn Bằng và Kim Ô phía xa, sát khí tàn sát bừa bãi tràn ngập, lạnh lùng mà hung tàn, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, phải tiếp tục đại khai sát giới ở đại hội.
“Việc này bỏ qua, ân oán giữa ta và ngươi kết thúc”. Côn Bằng trầm giọng nói một câu, đột nhiên xoay người, dẫn theo đại công chúa Khổng Tước rời đi, chủ động phá giải pháp trận Phong Thiên ở đây, Diệp Thành quá mạnh, gã tự nhận thấy không địch lại được, cũng càng thêm không dám tham căn nguyên Thánh Thể nữa.
“Một câu bỏ qua, không khỏi quá đơn giản rồi”. Diệp Thành cười lạnh, ba năm cái súc địa thành thốn đuổi theo, không nói hai lời, liền vung kiếm chém, bổ ra một đạo ngân hà.
Côn Bằng hừ lạnh, cố định cơ thể, cũng vung kiếm, chém ra một tiên hà huỷ diệt.
Hai kiếm va chạm, Côn Bằng bị chém đạp lùi ra sau, mỗi bước lùi lại đều làm cho hư thiên phía sau sụp đổ, đợi khi hắn ta dừng lại, liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Này…”. Gương mặt xinh đẹp của đại công chúa cũng lập tức trắng bệch, nàng ta vẫn luôn tự tin tuyệt đối về phu quân của mình, cũng biết rõ chiến lực của Côn Bằng, nhưng ở trong tay Diệp Thành một chiêu đã bại hoàn toàn.
Nàng ta không thể chấp nhận sự thật này, ngay ngày hôm qua, Diệp Thành còn mới chỉ là một Chuẩn Thánh, nàng ta có đủ tư cách từ trên cao nhìn xuống hắn, nhưng một ngày sau, tình cảnh lại châm biếm như vậy.
“Ngươi thật sự muốn không chết không thôi?”, Côn Bằng gầm lên, khí thế khủng bố đột nhiên bùng nổ ra.
“Ngươi đây là nói lời thừa”. Diệp Thành ung dung nói, cuốn theo sát khí lạnh như băng, lập tức giết đến, vừa rồi còn muốn giết ta đoạt bản nguyên của ta, giờ phút này còn muốn chạy? Nghĩ hay quá đấy.
Côn Bằng tức giận, một bước đạp xé trời đêm, đánh giết đến, Thánh Thể mạnh, nhưng Côn Bằng hắn cũng không phải ăn chay, tại trạng thái đỉnh phong, hắn ta cũng có khả năng chém giết Diệp Thành.
Song, hắn ta vẫn là đánh giá quá cao chiến lực của mình, cũng quá xem thường sự cường đại của Thánh Thể, một chưởng đỉnh phong, không chỉ không thể làm Diệp Thành bị thương, lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay ngược ra sau.
“Kim Ô, lúc này không ra tay, còn đợi đến khi nào”. Côn Bằng khàn giọng quát, biết một người không thể đánh lại Diệp Thành, lúc này mới tìm sự trợ giúp, mà nhìn một lượt đại hội, không ai thích hợp hơn Kim Ô.
Kim Ô vốn muốn bỏ chạy, nhưng nghe lời này, sau chốc lát do dự, cũng giết trở về.
Hắn ta cũng không cam tâm rời đi như vậy, hắn ta liên thủ cùng với Côn Bằng, có thực lực chém Thánh Vương, nếu như phối hợp ăn ý, có lẽ cũng có thể chém Diệp Thành, cho dù là trả giá bằng sự đau đớn thê thảm.
“Coi lão Ngưu ta là ăn chay à?”, Quỳ Ngưu mặc kệ, vung mạnh chiến phủ nhào đến, ngăn cản Kim Ô, mặc dù chiến lực không mạnh bằng Kim Ô, nhưng hãm chân hắn ta cũng không thành vấn đề.
“Đánh”. Mấy người đám Tiểu Viên Hoàng cũng bao vây đến, nhiều người lực lượng mạnh, có cái khiên thịt Quỳ Ngưu chắn ở trước, bọn họ chỉ cần đánh yểm trợ, ở bên ngoài liều mạng phóng đại chiêu.
Thái tử Kim Ô hừ lạnh, một chưởng đẩy lui Quỳ Ngưu, liền muốn thoát thân, trợ giúp Côn Bằng chiến đấu với Diệp Thành.
Đám Tiểu Viên Hoàng xông lên chắn, năm người hợp lực thúc dục một Binh Thánh Vương, cho dù là thái tử Kim Ô cũng không dám tuỳ tiện cứng rắn đối đầu, vừa mới giết xông ra, đã lại bị một kích đánh trở về.
Bên này, Diệp Thành cũng thi triển thần uy, một chưởng ném Côn Bằng đi, lục mạch nhất chỉ đâm cho hắn ta một lỗ máu, sau đó là Bát Hoang Chưởng, một chưởng đánh cho hắn máu xương tung toé.
“Chém giết cho ta”. Côn Bằng tức giận rung trời, giữa ấn đường loé ra tiên quang, một chiếc gương thần sáng chói bắn ra, chính là pháp khí bản mệnh của hắn ta, cũng một Vương Binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật.
Hỗn Độn Thần Đỉnh chạy đến, rất tự giác chống lại gương thần của Côn Bằng, tuy nó chỉ là Binh Thánh Nhân, nhưng uy lực lại bá đạo, cộng thêm rất nhiều thần vật trợ chiến, hoàn toàn áp chế gương thần.
Binh đối binh, tướng đối tướng, Diệp Thành đánh về phía Côn Bằng, phất tay ra một lồng giam Thái Hư Long Cấm.
Côn Bằng không phải chỉ có cái danh, đạo tắc thần tàng cùng rung lên, chán phá vỡ Thái Hư Long Cấm, nghịch thiên xông lên, mắt vàng tự biến đổi thành bí pháp, bắn ra hai đạo lôi đình, nhắm vào nguyên thần của Diệp Thành.
Diệp Thành từ trên cao đánh xuống, một chưởng vung xuống, quét sạch hai đạo lôi đình, đồng thời quét bay cả Côn Bằng, thần khu mạnh mẽ của Côn Bằng cũng không chịu nổi, vỡ ra lần nữa.
Thấy thế, đại công chúa Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, một bước lên trời, thể hiện ra chiến lực đỉnh phong, vung kiếm trợ chiến, nhưng bị Thiên Thương Nguyệt đạp không đến chém một kiếm lùi mạnh về sau.
“Hắn ta là anh rể, cũng là đồng minh của nhà Khổng Tước, muội muốn hắn ta chết?”. Đại công chúa Khổng Tước gầm lên, hận đến nghiến răng, không ngờ đến người muội muội này của nàng ta lại nhảy ra làm loạn vào lúc này.
“Diệp Thành còn là em rể của ngươi đấy? Lúc trước cũng không thấy ngươi mềm lòng”. Thiên Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng, ra chiêu không hề nể tình và nói, đã là kẻ thù của Diệp Thành, thì cũng là kẻ thù của nàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!