Sau Thái tử Côn Bằng, có bốn người cùng đến, mọi ánh mắt đều bị thu hút bởi sự kiện lớn như vậy.
Khí thế của bốn người kia cực kỳ cường đại, cấp bậc tương đương, đều là tu vi Thánh Nhân, khí huyết cuồn cuộn như biển cả, có lẽ là huyết mạch quá mạnh, khi bước đi đều có dị tượng cổ xưa kèm theo, không thể nhìn thấu sự huyền ảo.
Diệp Thành tự có thể nhìn ra lai lịch của bốn người kia: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Ngũ đại Vương tộc của Nam Vực, bọn họ đại diện cho bốn tộc trong số đó, ba Thái tử, một Công chúa, đội hình này quả thật là khổng lồ, đều là cấp bậc yêu nghiệt, không hề yếu hơn so với Côn Bằng Kim Ô.
Những người trong đại hội đều đã đứng dậy, chắp tay hàn huyên, bầu không khí đại hội cũng trở nên náo nhiệt.
"Nhiều yêu nghiệt như vậy, thân là Thánh Thể, có áp lực không”. Thiên Thương Nguyệt liếc nhìn sang cười.
"Đâu chỉ là áp lực, tưởng chừng như không thở nổi”. Diệp Thành cười lắc đầu: “Nam Vực nhiều yêu nghiệt, thật đúng là không phải nói dối, Nam Đế có thể áp chế được bọn họ, y mới là yêu nghiệt nhất”.
"Nhìn thấu Nam Vực, liền biết Huyền Hoang”. Thiên Thương Nguyệt cười yếu ớt: "Đông Hoang, Tây Mạc, Bắc Nhạc, Trung Châu cũng đều như Nam Vực, những thứ ngươi nhìn thấy chưa chắc là thật, bất luận là nơi nào, đều ngọa hổ tàng long, thế gian này không thiếu yêu nghiệt, đương nhiên cũng không thiếu những yêu nghiệt nghiền áp yêu nghiệt, tựa như Đông Thần, Tây Tôn, Bắc Thánh, Trung Hoàng, có thể đứng đầu một vực, sự lớn mạnh của bọn họ không phải người thường có thể tưởng tượng được”.
"Ta sớm đã giác ngộ ra điều này”. Diệp Thành mỉm cười, không nói người khác, chỉ nói riêng Đông Thần, cùng cấp bậc, hắn không nắm chắc có thể đánh thắng cô, cùng cấp bậc vô địch, cũng có đối thủ mạnh mẽ.
Nói đến Đông Thần, hắn lại bất giác nhớ lại chuyện ở Thương Lan giới, cảnh tượng ướt át giống như tràn ngập ma lực, vừa không để ý liền hiện thân trong Thần Hải, không cẩn thận liền nhìn thấy thứ không nên nhìn.
"Cũng không có tin tức của nàng ấy”. Thiên Thương Nguyệt như biết Diệp Thành đang nghĩ cái gì, ung dung nói một câu: “Giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không có ai gặp qua tung tích của nàng ấy, cũng không biết ở nơi nào”.
"Rồi sẽ tìm được thôi”. Diệp Thành ho khan một tiếng, thu hồi suy nghĩ, lại liếc về phía cửa đại hội, tốp năm tốp ba vẫn có người tiến vào, nhưng lại rất ít người chuyển thế, điều này làm cho hắn có hơi thất vọng.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy Nam Đế, cũng chính là Thái tử của tộc Kỳ Lân, lúc trước từng nghe Thiên Thương Nguyệt nói qua, Nam Đế đã bế quan, muốn đập vỡ cổ chai, khi lần nữa xuất quan, nhất định là Thánh Nhân.
Đại hội bắt đầu, tiếng đàn du dương vang lên, mười mấy tiên tử của tộc Hồ Điệp đã đi lên vân đài ở giữa đại hội, mỗi người mặc áo nghê thường bảy màu, đắm chìm trong tiên hà mạn vũ lộng lẫy.
Tộc Hồ Điệp giỏi nhảy múa, thân ảnh nhẹ nhàng, tuy là hình người, lại giống như một con bướm tung bay, điệu múa vừa bắt đầu đã làm cho khắp bốn phía trầm trồ khen ngợi, ánh mắt của các nam tu đều rất nồng nhiệt.
"Người ở giữa xinh đẹp nhất, ta thích, đừng ai tranh với ta”. Chéo bên cạnh, Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười cười, đôi hoả nhãn kim mâu nhìn chằm chằm vào một tiên tử Hồ Điệp ở trên vân đài.
"Ba người bên trái là của ta”. Võ Hùng Đại Địa quệt tay lau rượu ở khoé miệng, xong việc còn vuốt vuốt ống tay áo, có hơi uống say rồi, lớn tiếng gào lên: “Tối nay ngủ phục các nàng”.
"Ba người bên phải là của Hạc gia ta”. Tiên Vương Hạc nấc cụt, cũng uống say rồi.
"Ta thích đầy đặn, ba người phía sau đều là của ta”. Xuyên Sơn Giáp nhếch miệng cười.
"Ba người phía sau thuộc về ta, xinh xắn lả lướt, kiểu ta thích nhất”. Bắc Minh Ngư đập bàn, uống đến đỏ mặt tía tai, nấc liên tục mấy cái, đều con mẹ nó có bong bóng.
"Thật đúng là một ổ súc sinh!”. Diệp Thành ý vị thâm trường vuốt cằm, đánh nhau ai nấy cũng đều dũng mãnh, lên giường với người ta cũng không hề thua kém.
"Lão Thất, nhìn trúng người nào, nói với ca ca!”. Quỳ Ngưu khoác tay lên vai Diệp Thành, hai mắt trâu có hơi đỏ, rượu mạnh này vừa nhìn đã thấy uống không ít, cười không bình thường, rất dung tục.
Diệp Thành rủ mắt xuống uống rượu, đối với câu hỏi của Quỳ Ngưu, chỉ tuỳ tiện nâng tay, chỉ bừa một người.
Quỳ Ngưu nhìn theo hướng tay Diệp Thành chỉ, ngồi đối diện bọn họ chính là là đại công chúa Khổng Tước, lúc này cô ta cũng đang thưởng thức điệu nhảy, gương mặt lạnh lùng không chút gợn sóng.
Quỳ Ngưu giật khóe miệng, trước tiên liếc nhìn Thiên Thương Nguyệt ở bên cạnh Diệp Thành, sau đó mới liếc về phía Diệp Thành: “Ngươi thích đại công chúa nhà Khổng Tước? Không thể nào! Người mà Côn Bằng từng ngủ qua ngươi cũng muốn?"
Diệp Thành liếc nhìn một cái, hắn là tuỳ tiện chỉ, cũng không biết chỉ trúng ai, nhưng khi thấy là đại công chúa, hắn lại rất tự giác nói thêm một câu: “Không phải cô ta, vị bên cạnh cô ta”.
"Vị bên cạnh kia...”. Quỳ Ngưu nhếch mày, nghiêng mắt nhìn vị ngồi bên cạnh đại công chúa Khổng Tước, đó là thái tử Côn Bằng, đàn ông hàng thật giá thật.
"Đến đây, ngươi ngồi cạnh hắn”. Quỳ Ngưu giả vờ như không có việc gì mà đứng dậy, một cước đá Tiểu Viên Hoàng đến ngồi cạnh Diệp Thành, xong việc còn không quên dùng rượu rửa tay.
"Cơ trí như ta, lại dọa chạy được một người”. Diệp Thành khoanh tay, làm cho Thiên Thương Nguyệt không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn, bản lĩnh làm trò cổ quái này, lại lên một tầng nữa.
Trên vân đài, tiên tử tộc Hồ Điệp đã cúi người, nhảy xong một điệu múa, có một bóng hình mặc áo trắng xinh đẹp hạ xuống đài, trong lòng ôm một cây tố cầm, chính là tiên tử của tộc Ngọc Thố - Nam Vực.