“Gì vậy chứ, ngộ đạo thôi mà cũng tẩu hỏa nhập ma sao?”, Tiểu Viên Hoàng gãi đầu.
“Chắc là bị phản phệ gì rồi”. Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, dường như cảm nhận được tiên nhãn của Diệp Thành đã tự phong ấn, năm xưa lúc ở Đại Sở, cô ta đã từng thấy tiên nhãn của Diệp Thành tự phong ấn rồi.
“Làm gì có nhiều phản phệ đến thế”. Tiểu Viên Hoàng cầm cây gậy thép, gõ nhẹ lên đáy quần Diệp Thành, tiếng “ton ton” vang lên như gõ phải kim loại. “Chà, tên này cũng cứng thật đấy, chắc là rạo rực quá không chịu nổi, tìm một cô gái để hạ hỏa thì còn hay hơn cả uống thuốc”.
Tên đó không chỉ nói mà còn nhìn sang Thiên Thương Nguyệt với ánh mắt thâm sâu: “Có một tư thế gọi là Quan Âm ngồi đài sen, không biết cô có từng nghe chưa? Cô cởi sạch quần áo, để hắn làm vài phát thì đảm bảo sẽ không sao, nếu tâm trạng cô tốt cũng có thể để ta làm vài phát, ta khá thích kiểu ông già đẩy xe”.
Tiểu Viên Hoàng vừa dứt lời thì liền bay ra khỏi đỉnh Khổng Tước, không biết hắn ta bay ra bao xa, chỉ biết mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng một ngọn núi lớn đổ sập vì bị hắn ta đè nát.
Thiên Thương Nguyệt đánh bay Tiểu Viên Hoàng mới từ từ tiến về trước, chấm nhẹ lên trán của Diệp Thành, một luồng tiên quang theo ngón tay ngọc ngà của cô ta chạy vào trong thần hải của Diệp Thành, giúp hắn trấn áp phản phệ.
Lúc này Diệp Thành mới tỉnh lại, hai mắt lờ đờ, đặc biệt là mắt trái, tối tăm không chút ánh sáng, sắc mặt vẫn trắng bệch, lần phản phệ này kinh khủng hơn mọi lần trước đó.
“Nhìn phải thứ gì không nên nhìn sao?” Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lo lắng.
“Sai rồi, mọi thứ đều sai rồi”. Dương như Diệp Thành không hề nghe thấy những gì Thiên Thương Nguyệt nói, chỉ lẩm bẩm như người trúng tà: “Hồng Trần là ta của tương lai, Lục Đạo là tương lai của Hồng Trần, thời không điên đảo, vòng quay lịch sử đã bị lệch quỹ đạo”.
Giờ hắn lại nghĩ không thông rốt cuộc tương lai đã xảy ra biến cố gì mà cả ba người nghịch thiên cải đạo đều có liên quan đến Nhược Hi, nhưng sứ mệnh của họ lại hoàn toàn trái ngược, hai người giết, một người bảo vệ.
Có thể chắc chắn Thần Huyền Phong đến trước, sau đó đến Hồng Trần và cuối cùng mới đến Lục Đạo.
Thời không của Lục Đạo nằm sau Thần Huyền Phong và Hồng Trần, nhất định ông ta cũng nhìn thấu được bí mật động trời gì đó, giết chết Nhược Hi chẳng qua chỉ là một sai lầm, vì đi sai hướng nên mới nghịch thiên cải đạo, xuyên không một lần nữa, sứ mệnh của ông ta không phải là giết chết Nhược Hi mà là bảo vệ Nhược Hi.
Hắn trầm ngâm như một bức tượng đá, không hề động đậy, đắm chìm trong lớp lớp mơ hồ, không sao thoát ra được, trí tuệ của hắn bỗng chỉ như một trò đùa khi gặp phải những chuyện mơ hồ này.
Thiên Thương Nguyệt chau mày, bất giác đưa tay ra, giơ qua giơ lại trước mặt Diệp Thành và gọi: “Diệp Thành?”
Diệp Thành bị giật mình, từ từ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt, cô ta thật sự đã yêu nhầm người, Thần Huyền Phong của cô ta từ đầu chí cuối chỉ là một con cờ đáng thương, là người đáng thương nhất sau khi nghịch thiên cải đạo, quên mất sứ mệnh, đến chết vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Ông ta của tương lai dùng Diệp Tinh Thần tương lai để thử xem thời không có thể nghịch chuyển được không, khi Diệp Tinh Thần thành công thì mới tạo ra Thần Huyền Phong của thời không này.
Cũng chính vì Diệp Tinh Thần của tương lai thành công nghịch thiên cải đạo mới có được hắn nghịch chuyển thời không sau này, tạo nên Hồng Trần của thời không này, cũng như Hồng Trần của tương lai là Lục Đạo.
Mặc dù quan hệ của ba người họ phức tạp nhưng khi gom hết mọi đầu mối về chỗ Nhược Hi thì lại khoác thêm cho cô ta một tấm mạn che mặt thần bí, thân phận của cô ta sẽ là chìa khóa giải đáp mọi câu hỏi quan trọng.
Thiên Thương Nguyệt vẫn còn nhìn hắn, hai mắt nhắm chặt, cứ cảm thấy hôm nay Diệp Thành rất bất thường.
Diệp Thành mỉm cười, cố kìm nén lại cảm xúc, bước ra khỏi tiên sơn và nói: “Đến đại hội Vạn Tộc thôi”.
Thiên Thương Nguyệt bám theo và lo lắng hỏi: “Quan âm ngồi đài sen và ông già kéo xe là gì?”