Tây Tôn đứng dậy, tay cầm tràng hạt chậm rãi rời đi. Y vừa đi, cây Bồ Đề cũng biến mất theo: “Bồ Đề vốn không phải, gương chưa chắc đã là gương, vốn không phải vật, nào dính bụi trần”.
“Đúng là có nhã hứng”, Diệp Thành lau vệt máu nơi khóe miệng đi, đã có một sự hiểu biết mới về sự mạnh mẽ của Tây Tôn. Y cũng không yếu hơn Nam Đế và Bắc Thánh và có thể sánh vai với Đông Thần.
Hắn nói xong bèn uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi xoay người nhảy vào cái giếng cạn. Ngôi miếu này không chỉ có đồ nhà Phật như có cây Bồ Đề, còn có bảo vật khác ở trong cái giếng cạn này.
Lúc trước dùng ý niệm đấu với nhau, hai người đều tự hiểu trong lòng. Diệp Thành không có cướp cây Bồ Đề phía sau Tây Tôn và Tây Tôn cũng vậy. Y đã biết trong cái giếng cạn có bảo vật, chỉ vì ngộ đạo dưới cây Bồ Đề nên mới không rảnh đi lấy. Đã không phân thắng thua thì hai người bèn chia nhau mỗi người một vật.
Diệp Thành rơi xuống giếng, bên trong không có nước, chỉ là một tòa động phủ có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, đặt một cái bàn đá kèm ghế đá và một ngọn đèn đá cổ xưa.
Động phủ không biết thuộc thời đại nào, cổ kính xa xưa, bụi trần che khuất hình dạng vốn có, che phủi tất cả, chỉ còn ngọn đèn đá là lúc này vẫn lay lắt chiếu sáng.
Diệp Thành bước tới, ngồi xuống ghế đá lẳng lặng nhìn ngọn đèn, nói chính xác hơn là nhìn bấc đèn của nó. Đó là một tàn hồn đã sớm mất đi thần trí, chỉ còn lại hồn lực.
Có lẽ là đã quá xa xôi, lúc này chút hồn lực còn sót lại thoáng chốc lay động rồi sau đó vụt tắt, chỉ còn lại ngọn đá đá mang phong cách cổ xưa kia.
Nhưng, Diệp Thành rõ ràng đã nghe thấy được một tiếng thở dài ngay khi ngọn lửa vụt tắt và nhìn thấy một hình ảnh xa xưa. Đó là một thanh niên đưa một linh hồn vào chiếc đèn đá, bốc lên ngọn minh hỏa. Y cứ ngồi ở đó canh giữ cho đến khi bạc đầu.
Đầu óc Diệp Thành chợt choáng váng, vô thức cầm lấy chiếc đèn đá cẩn thận quan sát.
Nhìn từ bên ngoài, ngọn đèn cũng chẳng có gì thần kỳ, nhưng mở tiên mắt ra xem lại thấy khí huyết vô cùng huyền ảo. Tảng đá đúc lên ngọn đèn ẩn chứa một sức mạnh thần bí, mà hắn lại chưa từng gặp qua nó.
“Đây là đèn Kết Phách trong truyền thuyết ư?”, Diệp Thành lập tức nhận ra chiếc đèn này là thứ gì.
Hắn đã nghe truyền thuyết về đèn Kết Phách từ Kiếm Thần Đạo Thân. Nó thần vật thượng cổ có thể giúp người ta sống lại, rót linh hồn vào đốt cháy hỏa hồn thì có thể nuôi dưỡng một linh hồn mới.
“Đúng là một bảo vật”, Diệp Thành cười khẽ, cất đèn Kết Phách vào trong người, so với cây Bồ Đề kia thì nó càng có giá trị hơn nhiều. Thứ trong truyền thuyết thì nhất định có thể cướp đoạt tạo hóa đất trời.
Bảo vật tới tay, hắn bèn xoay người rời khỏi động phủ và không quên dùng bí pháp phong ấn nó lại.
Diệp Thành biết ở trong động phủ này đã từng có một câu chuyện đau buồn, có người muốn dùng đèn Kết Phách khiến một người sống lại, nhưng cuối cùng lại không chờ được năm tháng dài dòng, đến chết cũng chẳng thể đợi được người nọ trở về.
Hắn nhìn thoáng qua động phủ lần cuối rồi lắc mình nhảy khỏi giếng, bước từng bước một ra khỏi ngôi miếu.
Ngôi miếu này đúng là một nơi mang đầy cơ duyên, có cây Bồ Đề rồi lại còn có đèn Kết Phách. May mắn là, cơ duyên này lại bị hắn tìm được, song Tây Tôn cũng cực kỳ may mắn.
Ngôi miếu cổ thì yên ắng nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, có người đang đánh nhau, tranh giành một tiểu tháp Linh Lung. Trận chiến rất lớn, chấn cho trời sụp đất nứt, khu vực đó trở thành một đống hỗn loạn.
Hơn nữa, hai bên cũng không phải dạng bình thường, ngang tài ngang sức, huyết mạch khủng bố. Quan trọng nhất là, Diệp Thành còn biết họ. Họ là thần tử Vu tộc và Yêu tộc.
“Nhóc con, ta tìm ngươi hơi bị lâu rồi đó”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cầm gậy Lang Nha xông đến.
Thần tử Vu tộc và Yêu tộc đang đánh nhau túi bụi, không phân thắng bại, sàn sàn như nhau. Diệp Thành bỗng nhiên xông đến, thần tử Yêu tộc bị đánh trở tay không kịp, bị một gậy đánh bay.