“Hôm nay đã tới thì không cần đi nữa đâu”, trong nụ cười của Ân Trọng mang theo sự hưng phấn không chút e dè, ông ta đưa bàn tay to ra hướng về phía Diệp Thành, trong mắt còn bắn ra ánh sáng tham lam rõ rệt, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đại Đế, trên người hắn toàn là bảo bối!
Diệp Thành cười khẩy, không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh nhất, Bát Hoang Quyền dung hợp hàng trăm thần thông bí pháp, hỗn độn đạo tắc và bản nguyên đan xen, uy lực vô song.
Bùm một tiếng, xương tay của Ân Trọng nổ tung, ông ta lảo đảo lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, đến khi ông ta đứng vững lại thì miệng đã hộc ra một búng máu.
“Sao lại mạnh đến vậy”, vẻ mặt Ân Trọng thay đổi, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được, tuy đã biết Diệp Thành không phải Chuẩn Thánh bình thường, nhưng ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, tu vi áp chế hoàn toàn mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, ông ta cao ngạo như thế, làm sao có thể chấp nhận được!
“Còn dám bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, trong một giây ngắn ngủi, Diệp Thành đã thoáng chốc sát phạt tới.
“Ngông cuồng”, Ân Trọng tức giận, thần mang nhất chỉ bắn ra mang theo sức xuyên thấu vô song.
Diệp Thành không né cũng không tránh, tay không chống lại nhất chỉ bá đạo ấy, hắn tung ra một chưởng chém Ân Trọng toàn thân đầy máu, may mà tu vi của ông ta thâm hậu, nếu không một chưởng tịch diệt ấy đã có thể giết chết ông ta rồi.
Nhưng dù vậy thì Ân Trọng cũng vẫn rất thảm, ông ta thiêu đốt tinh huyết, cấp tốc chạy lùi lại, khôi phục cơ thể, thiêu đốt tinh huyết để đổi lấy sức chiến đấu mạnh mẽ, khôi phục pháp khí bản mệnh.
Đó là một chiếc gương đồng cổ, là Thánh Vương Binh hàng thật giá thật, không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu sinh linh, thần quang tản ra đều có màu đỏ máu, mang theo tiếng khóc than thê lương của lệ quỷ.
Hư thiên sụp đổ vì uy áp của chiếc gương đồng cổ ấy, thần huy của nó như tiên thác, mỗi làn tản ra đều nặng như núi, có thể tiêu diệt Thánh Nhân trong phút chốc, thần uy của nó mang tính huỷ diệt.
“Chết đi!”, khuôn mặt ông ta dữ tợn, nham hiểm đáng sợ, ông ta điều động chiếc gương Thánh Vương Binh, lăng thiên áp xuống, không gian hư vô vừa mới liền lại đã lại sụp đổ trong nháy mắt.
Diệp Thành không dám tay không chống lại nữa mà tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, suốt chặng đường tu luyện tới nay, hắn đã thấy không ít pháp khí Thánh Vương Binh, nhưng Thánh Vương Binh cường hãn như của Ân Trọng thì đúng là lần đầu.
Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, trong một giây đã trở nên to lớn, thân đỉnh dày nặng, khí tức mộc mạc, khí hỗn độn tràn ra, độn giáp thiên tự xoay vòng, uốn lượn cùng đạo tắc, chống lại chiếc gương đồng đó.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, Ân Trọng hộc máu tại chỗ, tuy gương đồng của ông ta cường đại nhưng cũng khó chống lại được Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta gặp phản phệ dữ dội, lại lảo đảo lùi về phía sau, thân thể đẫm máu lại nứt ra lần nữa.
Tốc chiến tốc thắng, Diệp Thành tung hoành cửu tiêu, thân hình của hắn như bóng ma, vụt tới nơi cách Ân Trọng chừng mười trượng.
Ân Trọng nghiến răng, một tia sấm sét màu máu bắn ra từ trong mắt ông ta mang theo sức mạnh huỷ diệt, nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành, đó là đòn tấn công nhằm vào nguyên thần, muốn một đòn giết chết hắn.
Nhưng ông ta vẫn đánh giá quá thấp phòng ngự của thần hải Diệp Thành, có Đan Tổ Long Hồn và Phượng Hoàng Tiên Ngự mạnh mẽ toạ trấn, sấm sét màu máu của ông ta còn lâu mới có thể làm tổn thương nền tảng của hắn.
Cùng lúc đó, thần mang màu vàng từ đầu mày của Diệp Thành cũng bắn ra, đó là bí pháp Thần Thương của Thần tộc, vả lại còn là cửu đạo hợp nhất, uy lực có thể coi là bá đạo vô song, một đòn xuyên qua đầu mày của Ân Trọng.
Máu tươi bắn ra tung toé, Ân Trọng bị thương nặng, phòng ngự thần hải của ông ta ở trước Thần Thương cửu đạo hợp nhất chỉ như vật trang trí, mỏng manh như tờ giấy trắng, sụp đổ trong tích tắc.
Đây là một đòn mang tính huỷ diệt, thần hải bị đâm thủng, nguyên thần chân thân cũng không thoát khỏi vận xui.
A…!
Tiếng hét thảm thiết vang lên ngay lập tức, Ân Trọng đầu tóc bù xù, lảo đảo lùi về phía sau, đầu sắp nổ tung, thất khiếu chảy máu tác động đến cơ thể, gân cốt đều gãy, máu tươi phun trào.
Diệp Thành đi tới, một kiếm Phong Thần, Vạn Kiếm Quy Nhất đâm xuyên qua tim ông ta.
Cùng lúc đó, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã nghiền nát gương đồng kia, bay vụt tới như tia thần quang, lăng thiên giáng xuống, Ân Trọng còn chưa kịp đứng vững thì đã bị chèn ép loạng choạng một hồi.
“Ta không tin”, Ân Trọng gào thét, chống lại trấn áp từ đại đỉnh, thiêu cháy thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu mạnh hơn, đầu mày còn có thần văn cổ xuất hiện.
Thấy thế, Diệp Thành bước tới chém ra một kiếm huỷ diệt, đã biết Ân Trọng sử dụng cấm pháp, sao hắn có thể cho ông ta thời gian để thở, hắn hiểu đạo lý nhân lúc người khác bị thương thì lấy mạng ông ta.
Quả nhiên, kiếm của hắn rất vừa vặn, Ân Trọng còn chưa thi triển xong cấm pháp đã bị chém, ông ta lại bị phản phệ, cơ thể vốn tàn tạ giờ đã hoá thành tro bay.