Thiên địa lại lần nữa chìm vào im ắng, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thất cả mọi người kinh hãi nhìn Diệp Thành, “đây...đây mới là kẻ hung tàn thực thụ”.
“Liên tiếp trảm diệt sáu Chuẩn Thánh, hai Chuẩn Thánh Vương, tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh, e rằng rất có có thể tìm được người nào có chiến tích như vậy”, các lão tu sĩ tặc lưỡi: “Cũng may trước đó chưa xông lên trước”.
“Tám phần là thần tử của thánh địa nào đó”, có người trầm ngâm lên tiếng, “nếu không thì sao khả năng chiến đấu có thể mạnh đến vậy chứ, cho tới bây giờ lão phu vẫn chưa nhìn ra huyết mạch và chân dung của hắn”.
“Sau này không thể sơ xuất đụng đến nhà họ Chu được”, không ít người thở dài.
Lời này vừa vang lên không một ai phản đối, nhà họ Chu có khả năng đánh địch như vậy, không có tu vi Thánh Nhân thì đừng nên đụng vào, đây quả là yêu nghiệt.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã cất đi túi đựng đồ, đứng dậy đi về phía nhà họ Chu.
Vốn dĩ khả năng chiến đấu của hắn không mạnh như vậy, chỉ vì trước đó hắn tiến gần tới Thánh Nhân, lúc này đã được liệt vào hàng Chuẩn Thánh Đỉnh Phong, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng trảm hai Chuẩn Thánh Vương như vậy.
Thấy Diệp Thành quay lại, người nhà họ Chu tiến lên trước hành lễ, “đa tạ đạo hữu tương trợ”.
“Chỉ là chút sức mọn thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn giơ tay gảy ra ba đạo tiên quang, lần lượt bay vào trán của người nhà họ Chu, đó là người chuyển kiếp, hai nam một nữ, đó đều là người của nhà Mộ Vân.
Cơ thể cả ba người chợt run lên, bọn họ ôm chầm lấy đầu, sắc mặt đau đớn.
Lão tổ nhà họ Chu thấy vậy định tiến lên trước nhưng lại bị Từ Nặc Nghiên kéo lại, cô biết Diệp Thành đang giải phong ấn cho bọn họ vì trước đó cô cũng từng trải qua, đau đớn chỉ là tạm thời.
“Thời gian không còn nhiều nữa, ta phải lên đường thôi”, Diệp Thành đưa túi đựng đồ cho Từ Nặc Nghiên, bên trong đựng đầy tiên thạch, ngọc giản phong ấn tiên quang kí ức cùng rất nhiều bí thuật và cổ quyển.
“Rồi có ngày chúng ta gặp lại”, Từ Nặc Nghiên nhận lấy túi đựng đồ, để lộ ra khuôn mặt sắc nước hương trời.
“Ta sẽ thay nhà họ Chu dẹp bỏ chướng ngại vật”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước vào hư thiên, trước khi đi còn không quên cho người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Từ Nặc Nghiên dõi mắt nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, cái gọi là chướng ngại chính là nhà họ Dương.
Mặc dù lần này Diệp Thành trấn áp được Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương nhưng nguy cơ của nhà họ Chu vẫn chưa được loại trừ, một khi truyền tới nhà họ Dương thì hai Chuẩn Thánh Vương còn lại nhất định sẽ dẫn binh tới trừ khử.
“Nguyệt Nhi, đó là cố hữu của con sao?”, nhà chọ Chu lần lượt nhìn sang Từ Nặc Nghiên ở bên.
“Là người thân của con”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói tới hai từ người thân, cô chỉ muốn khóc, hắn là chiến thần cái thế, mặc dù tới Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể nào che đi được sự rực rỡ nghịch thiên của mình.
Phía này Diệp Thành đã tới trung tâm cổ thành, hắn bước vào Truyền Tống Trận nơi nhà họ Dương ở.
Hắn vốn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian cho việc này nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là gia tộc của Từ Nặc Nghiên chuyển kiếp, thân là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, hắn cần có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho người chuyển kiếp.
Khi gặp lại bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh một lần nữa, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương bị trấn áp vẫn còn đang rên rỉ.
Bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thần Tử của nhà họ Dương đã nghĩ thông ra nhiều điều, đó là kẻ đêm hôm đó trộm đi cửu dương tiên thiết, bắt cóc Thần Tử và tân nương, và hắn chính là Diệp Thành.
Thế nhưng nghĩ thông thì sao, đến hắn còn bị trấn áp thì kẻ mạnh tới nhà họ Chu cũng đã bị diệt sạch, kể cả những kẻ giữa đường sát phạt ra để giúp đỡ cũng bị tiêu diệt một loạt.
Lúc này hắn cũng như Khai Nguyên Chân Nhân, hối hận cũng đã muộn cho nên ngoan ngoãn chờ đợi ở trong phủ đệ, không nên chạy tới nhà họ Chu làm càn, khiến bản thân mình và nhà họ Chu chuốc thêm đại hoạ.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn sử dụng Hỗn Độn Thần Đỉnh tiêu diệt nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương, chỉ để lại sức mạnh nguyên thần dùng để tẩy luyện đại đỉnh, và kẻ cùng bị diệt còn có cả Thần Tử nhà họ Dương.
Làm xong xuôi hắn mới chạy về lối ra của Truyền Tống Trận như một đạo tiên quang tiếp tục truyền tống.
Lúc này, sau một canh giờ hắn lại lần nữa xuất hiện bên trong cổ thành của nhà họ Dương.
Không kéo dài thêm thời gian, Diệp Thành cầm kiếm xích tiêu nhuốm máu cứ thế chạy về phía nhà họ Dương, sát khí trong cơ thể sục sôi khiến cho những người đang đi trên đường cũng phải biến sắc, bọn họ vô thức nhường đường cho hắn.
“Tên...tên này vừa sát phạt ra khỏi núi thây biển máu sao?”, nhìn bóng hình sát phạt đó của Diệp Thành, rất nhiều người bất giác run lên, “sát khí thế này thì phải giết bao nhiêu người rồi?”
“Cứ thế chạy về phía nhà họ Dương, khong phải hắn tới để báo thù chứ?”, có người kinh ngạc lên tiếng.