“Thương Linh Điện có thưởng, hai triệu nguyên thạch”, lời nói của thần tử Thương Linh nghe càng thản nhiên hơn.
“Ta thưởng ba triệu”.
“Năm triệu”.
“Bảy triệu, có gan thì tăng tiếp đi!”
“Tám triệu”.
“Hai tên này điên rồi à?”, nghe tiếng hét điên cuồng của hai tên, mọi người phía dưới đều giật mình, vung ra mấy triệu nguyên thạch một lúc, người bình thường không làm được như vậy.
“Sao ta có cảm giác như đang tham gia đấu giá ấy nhỉ?”, vẻ mặt không ít người đều trở nên kỳ lạ.
“Có tiền là có thể tuỳ hứng”, mọi người đều cười toe toét, vừa xem múa vừa xem kịch, thần tử của hai Thánh Địa tranh giành nhau ghen tỵ vì hoa khôi, tranh đấu rất quyết liệt.
“Nếu thần tử Vũ Hoá cũng tham gia thì mới là náo nhiệt”, mọi người đều dành thời gian nhìn lướt qua nhã gian của Vũ Hoá Thần Triều, ba nhà đấu với nhau, cảnh tượng ấy mới gọi là hoành tráng.
“Mười triệu”, trong tiếng bàn tán, thần tử Thiên Phạt giận dữ hét lên rung chuyển cả lầu các.
“Mọi người đều tới mua vui thôi, Thiên Phạt đạo hữu đừng nóng giận mà hại thân thể”, thần tử Thương Linh cười giễu, không thưởng nữa mà nói một câu khiến cho thần tử Thiên Phạt suýt thì tức ói máu.
“Giết giết giết”, thần tử Thiên Phạt đúng là đã tức muốn điên người, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy sát khí, nhưng sắc mặt ba Đại Thánh sau lưng hắn ta thì lại khó coi, chỉ vì ghen tức tranh giành mà mất trắng số nguyên thạch lớn như vậy, thần tử của bọn họ đúng là bại gia chi tử, tính tình còn tồi tệ.
Sóng gió so tiền thưởng qua đi, mọi người lại tiếp tục thưởng thức điệu múa.
Thần tử Thiên Phạt và thần tử Thương Linh đấu tranh kịch liệt, nhưng Nam Minh Ngọc Thu đang múa thì không thèm nhìn một lần nào, đôi mắt đẹp thờ ơ, tựa như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Hửm?
Đang múa, đuôi mắt cô liếc qua như có như không, bắt gặp một đôi mắt rất quen thuộc.
Sau khi nhìn quanh, cô phát hiện người đó ở trong góc, người đó chính là Diệp Thành.
Cô thất thần trong phút chốc, đôi mắt ấy, gương mắt ấy dường như cô đã từng thấy ở đâu, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy rất mãnh liệt, khiến đôi mắt đẹp của cô không khỏi nhoà đi.
“Tiên tử, không biết sau khi cô múa xong chúng ta có thể nói chuyện không?”, Diệp Thành mỉm cười, dùng thần thức để truyền âm.
Nam Minh Ngọc Thu không đáp lại, nhẹ nhàng vung tay áo dài, cơ thể mềm mại xoay vòng, càng xoay càng nhanh, váy dài xoè ra, giơ tay nhấc chân đều như dương liễu trước gió, duyên dáng thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.
Diệp Thành không làm phiền nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ một điệu múa của Nam Minh Ngọc Thu đáng giá nhiều tiền như vậy, muốn nói chuyện đàng hoàng thương lượng để đưa cô đi hiển nhiên là điều không thể.
Cây hái ra tiền thế này, khả năng cao thanh lâu sẽ không để cho cô đi, nơi đây lại là Đế Vương Thành, cứ thế cướp đi là điều không thể, muốn đưa đi chỉ có thể dùng đến Thiên Đạo, nhưng hơi mạo hiểm.
Thiên Đạo tuy huyền diệu nhưng cũng mang theo nguy hiểm, không cẩn thận thì đến tám phần sẽ bị liệt nửa người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!