“Ta không tin, ta không tin”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Nhật Nguyệt gào thét vang vọng khắp hư thiên, trước đó hắn thể hiện vẻ tự cao nhưng lúc này lại chẳng khác gì một con chó, một kẻ cao cao tại thượng như hắn, sự tôn quý của hắn sao có thể khiến hắn chấp nhận sự thực thảm bại thế này, vả lại đối phương còn là một Chuẩn Thánh.
“Ồn ào”, Diệp Thành phất tay, một đạo linh phù cứ thế bay vào miệng Thần Tử Nhật Nguyệt.
“Thả Thần Tử nhà ta ra”, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo phản ứng lại thì lao tới từ tứ phương, người nào người nấy mặt mày hung hãn, sát khí ngút trời, trấn áp khiến hư thiên nứt ra từng tấc một.
“Ngoan ngoãn thì ngươi yên ổn, ta yên ổn và mọi người yên ổn”, Diệp Thành vặn cổ, tay cầm chắc kiếm Xích Tiêu, sát khí ngút trời, hắn đã cứ vào cổ họng của Thần Tử Nhật Nguyệt.
“Ngươi muốn chết?”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo gằn lên phẫn nộ, sát khí không thể nào kiềm chế được hơn, nếu không phải vì kiêng dè sự an nguy của Thần Tử Nhật Nguyệt thì bọn họ đã tế ra sát trận đại thuật rồi.
“Thả người”, Diệp Thành hắng giọng.
“Nằm mơ”, tu sĩ tứ phương gằn lên phẫn nộ.
“Đừng ép ta ra tay”, ánh mắt Diệp Thành sắc lạnh, hắn vung tay trảm lìa một tay của Thần Tử Nhật Nguyệt, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng này mới đẫm máu và vô cùng choán mắt.
“Ngươi...”
“Thả thì ta sẽ không thả”, Diệp Thành vung tay và trảm tiếp một cánh tay khác của Thần Tử Nhật Nguyệt.
“Thả người”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng hạ lệnh này, bọn họ có lí do tin rằng Diệp Thành là một tên điên, việc gì hắn cũng làm ra được.
“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành vung tay, Hồng Trần vừa được thả ra thì đã bị thu vào trong đại đỉnh.
“Người đã thả, thả Thần Tử nhà ta ra”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Thả, đương nhiên là ta sẽ thả”, nói rồi Diệp Thành kéo Thần Tử Nhật Nguyệt lùi về sau liên tiếp.
Thấy vậy, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều xông lên trước, rất nhiều người đã chuẩn bị bí thuật tuyệt sát, chỉ đợi Diệp Thành thả Thần Tử Nhật Nguyệt ra thì sẽ sát phạt đến giết Diệp Thành.
Có điều, bọn họ đã quá coi thường Diệp Thành, với hình thế hiện giờ sao hắn có thể khinh xuất thả người.
Chỉ thấy hắn tạo ra một đạo thân, dùng bí thuật cấm kị liên kết với sinh mệnh của Thần Tử Nhật Nguyệt khiến kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cứ thế phun ra máu, bọn họ đã đánh giá thấp trí thông minh của Diệp Thành.
Diệp Thành bắt đầu lùi về sau, chỉ để lại phân thân giữ lấy Thần Tử Nhật Nguyệt.
Mặc dù trận thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo lớn nhưng bọn họ lại không dám manh động, không những không dám có thêm bất cứ hành động nào mà còn bảo vệ Diệp Thành chu toàn, vì một khi bản thể Diệp Thành biến mất thì sẽ liên quan đến phân thân, một khi liên quan đến phân thân thì có nghĩa là liên quan đến sinh mạng của Thần Tử Nhật Nguyệt, sinh mạng của hắn không thể được đảm bảo.
Diệp Thành liên tiếp lùi về sau, tốc độ tăng nhanh, sau đó hắn lập tức quay người bỏ chạy, phía sau còn có tiếng hắng giọng lạnh lùng của Diệp Thành còn vang vọng lại: “Bí thuật sẽ biến mất trong nửa canhg giờ, ta khuyên các vị đừng đuổi theo nữa, hai bên bình an là tốt nhất, đừng ép ta nổi điên”.
Không thể phủ nhận câu nói này của hắn rất có tác dụng, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đâu dám đuổi theo.
Được lắm!