“Ba vị thật cao hứng”, lão già áo tím cười tôi độc nhìn phía Yêu Vương, nụ cười nham hiểm, trong đôi mắt còn loé lên hung quang.
“Mũi thính đấy”, Yêu Vương vặn cổ, “đến cả nơi này rồi mà cũng tìm thấy”.
“Đã bị lão phu tìm thấy rồi thì...”, lão già áo tím cười cợt nhả, còn chưa nói hết câu đã bị một cái bạt giáng tới.
Cảnh tượng đột ngột đó khiến tất thảy những người có mặt ở đây đều sững sờ, ánh mắt nhìn về một hướng, bọn họ dừng lại ở phía Diệp Thành vì người vừa ra tay chính là Diệp Thành.
“Ngươi ở đâu ra vậy, lão tử đang nhìn đã mắt lại bị ngươi kéo sang bên”, Diệp Thành mắng chửi, nước bọt bắn tung toé khiến tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc, bọn họ thắc mắc tên này chui ở đâu ra mà cả một Thánh Nhân như vậy lại bị hắn lôi đi.
“Ngươi muốn chết à?”, lão già áo tím phẫn nộ, phần trán có tiên quang bao quanh, có thánh binh muốn bay ra ngoài.
“Thật khó chịu”, Diệp Thành lập tức giơ tay, một bàn tay rắn rỏi vung tới, pháp khí thánh binh của lão già áo tím còn chưa kịp ra khỏi thần hải thì đã bị một bạt của hắn đánh quay về.
Ngay sau đó, lão già áo tím lập tức quỳ xuống, vì gặp phải phản phệ khủng khiếp nên ông ta phun ra cả miệng máu, còn chưa đứng vững lại đã bị Diệp Thành đạp cho một đạp cứ thế bay ra khỏi khu đánh bạc.
Hự!
Người ở sòng bạc lần lượt ngẩng đầu, đôi mắt đảo sang hai bên trái phải theo hướng mà lão già áo tím bay đi, nếu không thì sao có thể nói là Thánh Nhân chứ? Bộ dạng bay đi kia cũng hết sức bá đạo.
Nhất thời, khung cảnh ở đây chợt trở nên yên tĩnh, không ít người há hốc miệng, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì một Thánh Nhân vì không trụ được một loạt các chiêu liên tiếp nên gây ra cảnh tượng choán mắt.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi giống như nhìn một con quái vật vậy.
“Các ngươi tiếp tục đi, cố thắng nhiều hơn chút”, khi tất cả mọi người còn đang ngẩn ngơ thì Diệp Thành đã phủi mông quay người, phía Yêu Vương còn đang thẫn thờ cũng đã bị thu vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Thần Nhân”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, ai nấy đều tặc lưỡi.
“Thế giới này đúng là không thiếu kẻ yêu nghiệt”.
“Nào nào, tiếp tục”, đã có người thu lại ánh mắt, họ đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa mà rút túi đựng đồ ra.
Sau chốc lát, sòng bạc lại trở về khung cảnh náo nhiệt vốn có, tiếng hò hét ầm ĩ vang lên.
Diệp Thành đã đi ra khỏi nơi này, chốc chốc lại liếc nhìn về một hướng cách đó không xa, đó là một tửu lâu nhưng đã cũ nát, tứ phương chật kín người.
Không lâu sau đó, trong hư không đổ nát có một người bước ra, đó là lão già áo tím trước đó bị Diệp Thành đánh bay, vừa hay ông ta va vào đúng tửu lâu này, vậy mà nơi nơi này lại không bị sụp đổ?
“Ngươi đợi đấy cho ta”, lão già áo tím gằn giọng phẫn nộ, ông ta đã tìm được bóng dáng Diệp Thành trong đám người sau đó tiếp tục bước lên hư thiên, bộ dạng hết sức thảm hại.
“Có kẻ ngu mới đợi ông”, Diệp Thành hắng giọng, thế rồi hắn bay về phía Truyền Tống Trận trung tâm thành, hắn sẽ không ngoan ngoãn ở đây chịu bị đánh tập thể, hắn đã từng nghe danh Nhật Nguyệt Thần Giáo, đó là một thế lực rất khủng khiếp.
Lại nhìn phía Yêu Vương, lúc này tất cả đều hết sức thẫn thờ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, càng không biết vì sao Diệp Thành cứu mình, vả lại sau khi cứu, hắn còn nhốt bọn họ lại.
Diệp Thành ngó lơ, hắn gảy ra ba đạo tiên quang bay vào Hỗn Độn Thần Đỉnh và bay vào trán ba người.
Tiếng gằn giọng lập tức vang lên, cả ba người ôm đầu, vẻ mặt đau đớn thấy rõ.