Ngoài ra, chuyến này hắn còn lấy được rất nhiều loại pháp khí, ném ra hết đống này đến đống khác.
Hỗn Độn Thần Đỉnh trước nay không bao giờ từ chối thứ gì, lạc ấn độn giáp thiên tự xong, có bao nhiêu pháp khí là nó hấp thu hết bấy nhiêu.
Mắt Kì Vương sáng lên, nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh bằng đôi mắt sáng rực, với nhãn giới của nó đương nhiên nhìn ra sự bất phàm của đại đỉnh, tuy là pháp khí cấp Thánh binh nhưng cảm tri kỹ thì thấy nó cũng không yếu hơn Thánh Vương binh.
Thoáng chốc, Liễu Dật chuyển kiếp ngừng run rẩy, ký ức đã khôi phục, hắn ta ngơ ngác nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, bước lên ôm lấy Liễu Dật, luân hồi kiếp trước tới kiếp này, sau hai trăm năm, đã từng là huynh đệ thân thiết, giờ đây hai người đều rơi lệ, tất cả đều không cần nói thành lời.
Màn đêm vẫn rất yên bình.
Bầu không khí trong khu vườn nhỏ rất ấm áp, Diệp Thành đưa Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với rất nhiều người chuyển kiếp đã tìm được ra, mọi người uống rượu, ngắm nhìn bầu trời sao, nhớ về quê hương mình.
Đêm khuya, mọi người uống rượu say sưa rồi ngủ thiếp đi, hầu hết trong giấc mơ mọi người đều lẩm bẩm hai chữ Đại Sở.
Diệp Thành hoá giải men rượu, đi vào trong phòng, lập kết giới rồi thả Thánh Nhân áo đen của Thái Thanh Cung ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, đêm khuya thanh vắng, mang ra nghiên cứu là một lựa chọn không tồi.
“Thái Thanh Cung sẽ không buông tha cho ngươi đâu”, vừa được thả ra, Thánh Nhân áo đen đã gào thét dữ dội, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt oán hận, ông ta cắn răng nghiến lợi như ác ma đến từ Cửu U.
“Đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm”, Diệp Thành nói xong đặt tay lên đỉnh đầu Thánh Nhân áo đen, hắn cũng lười nói nhảm với ông ta, bắt đầu dùng bí pháp sưu hồn, ra tay nhanh nhẹn, gọn gàng.
Khuôn mặt Thánh Nhân áo đen biến mất dạng, ông ta đau đớn gào thét, thất khiếu đều chảy máu, thần hải ong ong, đầu như muốn vỡ tung, thuật sưu hồn quá bá đạo, đến ông ta cũng khó mà kháng cự.
Diệp Thành chẳng hề thương hại, tiếp tục mạnh mẽ sưu hồn, thương hại kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Đúng như hắn nghĩ, trên thần hải ký ức của Thánh Nhân áo đen có cấm chế, nếu ai cưỡng ép sưu hồn phạm đến cấm chế đó thì ký ức sẽ tự động biến mất, đây là cách mà tu sĩ hay dùng.
Hết cách, hắn chỉ đành ngừng sưu hồn, cười tủm tỉm nhìn Thánh Nhân áo đen đã sống dở chết dở: “Chắc ông cũng biết ta muốn gì, chúng ta trao đổi đi, cho ta bí pháp, ta tha mạng cho ông”.
“Đừng hòng”, Thánh Nhân áo đen gào to, lúc này ông ta lại rất kiên quyết, không sợ sệt như ban ngày.
“Ta thích người mạnh miệng”, Diệp Thành không giận, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một chiếc bình ngọc ra, bên trong phong ấn một con cổ trung đen sì.
“Hầu hết mọi người ở Thái Thanh Cung đều biết thứ này”, Diệp Thành lắc lư chiếc bình ngọc, đây là thứ hắn tìm được trong túi đựng đồ của Thái Thanh thần tử, là một loại cổ trùng cực kỳ hung ác.
“Một con cổ trùng mà đã muốn ta phục tùng, ngươi coi thường lão phu quá đấy”, Thánh Nhân áo đen liếc mắt nhìn, dường như đã nhận ra là cái gì, tuy sợ nhưng không hề dao động.
“Ông đúng là nhạt nhẽo”, Diệp Thành cất bình ngọc đi: “Hình như hai ta cũng đâu có ân oán gì, thương lượng đi, ta có được thứ ta muốn, ông lại có được sự sống, cuộc giao dịch tốt vậy mà”.
“Muốn có được bí pháp kia cũng không phải không thể thương lượng”, không ngờ lúc này Thánh Nhân áo đen lại đồng ý.
“Nói ta nghe đi”, Diệp Thành ngồi thẳng người.
“Giúp lão phu tiêu diệt Ân Trọng, bí pháp sẽ giao cho ngươi”.
“Ân Trọng? Ân Trọng là ai?”
“Không phải ngươi đã quên chuyện đuổi giết gần năm trăm tàu chiến của Thái Thanh Cung trên Huyền Hoang Tinh Hải rồi đấy chứ?”, Thánh Nhân áo đen hừ lạnh: “Chuẩn Thánh Vương cầm đầu hôm đó chính là Ân Trọng”.
“Bảo sao nghe quen thế”, Diệp Thành sờ cằm”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!