Không biết tới bao nhiêu hiệp, chiến cục ngang sức ngang tài kia mới thiên về một bên.
Thần Tử Thái Thanh yếu thế, bị Thái Cực Chân Thể trấn áp, dù dựa vào thần thông bí thuật của hắn thì cũng khó có thể xoay chuyển được thế trận thất bại, hắn bị một chưởng của Thái Cực Chân Thể trấn áp giữa cửu tiêu, khiến một ngọn núi sụp đổ.
Ta không tin!
Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu, không cam tâm thất bại, cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, hắn ta xông lên từ hư vô, đầu tóc rối xù, mặt mày tôi độc giống như ác ma.
Thái Cực Chân Thể giơ tay lên, lòng bàn tay có thái cực diễn hoá và rất nhiều bí thuật hợp lại thành một, một chưởng nặng tựa núi non, Thần Tử Thái Thanh vừa xông lên thiên tiêu đã bị trấn áp ngã ra khỏi hư thiên lần thứ hai.
Trấn áp được Thần Tử Thái Thanh, Thái Cực Chân Thể lập tức quay người bước ra khỏi hư thiên đó, với hình thế hiện tại, hắn đã nhìn thấu mọi sự, càng kéo dài lâu thì càng bất lợi với hắn.
Giết!
Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung xông lên, bọn họ không ngờ Thần Tử Thái Thanh sẽ thất bại, thần tử đã thất bại thì đối với bọn họ mà nói cho dù thế nào cũng không thể để Thái Cực Chân Thể trốn thoát.
Có điều, bọn họ vừa xông lên, còn chưa đụng tay đã thấy một đạo thần mang dày và nặng trên hư vô giáng xuống, đó chính là bí trận thượng cổ của một tông, kiếm mang bay ra, lôi điện xẹt ngang trời.
Đây chính là kiệt tác của Tiểu Linh Oa và Man Sơn, khi Thần Tử Thái Thanh và Thái Cực Chân Thể đấu pháp thì cả hai không hề nhàn rỗi, khắc hoạ sát trận khủng khiếp để hỗ trợ cho Thái Cực Chân Thể trốn thoát.
Sự thực chứng minh hành động của cả hai rất chính xác, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung bị đánh tới mức không kịp trở tay, từng toán người hoá thành huyết vụ, nguyên thần bị tiêu diệt.
Biết có người tương trợ trong bóng tối, Thái Cực Chân Thể phối hợp rất tự nhiên, trảm một kiếm mở đường máu.
Thế nhưng khi hắn định sát phạt ra ngoài thì có hai bóng người như ma quỷ sát phạt đến, một người áo đen một người áo trắng, đó chính là Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành chặn đường hắn.
“Đến thì cũng đến rồi mà lại muốn đi sao?”, Thần Tử Phiếu Miểu bật cười tôi độc, trong nụ cười rõ vẻ u ám.
“Ta đang thiếu huyết mạch đặc biệt tế luyện thần binh, máu của Thái Cực Chân Thể rất phù hợp”, Thần Tử Chí Tôn Thành cũng bật cười, hai hàm răng trắng sáng lộ ra, đôi mắt rõ vẻ tham lam.
“Giết”, trong cùng một thời gian, Thần Tử Thái Thanh bị trấn áp giữa cửu tiêu cũng sát phạt tới từ phía sau.
Thái Cực Chân Thể cau mày không nghĩ gì nhiều mà chỉ muốn bỏ chạy, một đấu với ba, không cần nghĩ cũng biết kết cục.
Thần Tử Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành lần lượt bật cười, đó là thân hình dị thường như hình với bóng, lại lần nữa chặn đường, tế ra pháp khí mạnh mẽ, thi triển thần thông khiến Thái Cực Chân Thể bị chặn lại.
Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, Thái Cực Chân Thể yếu thế, Thần Tử Thái Thanh như con chó điên xông tới tham gia vào trận đại chiến, Thái Cực Chân Thể vốn dĩ ở thế yếu nên lập tức trọng thương.
Mẹ kiếp!
Tiểu Linh Oa bay từ trên trời xuống, huyễn hoá ra bản tướng Bá Vương Long chặn đứng Thần Tử của Chí Tôn Thành, Man Sơn cũng dùng tới gậy răng sói sát phạt đến, chặn Thần Tử Phiếu Miểu Cung lại, đòn công phá hung hãn và bá đạo.
Bá Vương Long?
Man Thể?
Tu sĩ tứ phương sững sờ, đến cả Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành cũng sững sờ.
Giết cho ta!