“Rút, mau rút”, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung gào thét lớn tiếng, đêm nay quá nhiều biến cố, đầu tiên là Man Sơn sau đó lại là Thánh thể, bây giờ đến Bá Vương Long cũng đã xông ra, thế này làm sao chúng đánh lại được!
“Vẫn muốn đi?”, Man Sơn dời mắt từ người Tiểu Linh Oa, vung gậy tiến lên, một gậy đập một Chuẩn Thánh thành đống bùn máu, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi bị tiêu diệt, lão vẫn hung tợn như trước đây.
“Đánh nhanh thắng nhanh”, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu bay thẳng đến chỗ một Thánh Nhân, ra đòn bá đạo vô song.
“Xử hắn đi”, Tiểu Linh Oa là một con rồng tàn nhẫn, sử dụng thiên phú thần thông đánh cho một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung phải phát điên, Thánh Nhân đó không thể phá nổi phòng ngự của Tiểu Linh Oa, cuối cùng bị hắn ta đánh chết trên hư thiên.
Màn đêm vì trận đại chiến mà trở nên náo loạn, tiếng đùng đoàng liên tục vang lên khiến cho đất trời rung chuyển.
Có thể thấy được, tuy kẻ mạnh của Thái Thanh Cung rất đông nhưng hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, bị ba người đánh cho bay tứ tung khắp trời, dù là cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh hay Thánh Nhân thì đều lần lượt bị đánh bại.
Tu sĩ bốn phía lui ra sau, tái mặt nhìn về phía này, họ đã từng thấy người lợi hại nhưng chưa thấy ai lợi hại như thế này, hơn nữa không phải một, mà là ba, tên nào cũng hung hăng dữ tợn.
Kỳ Vương trong pháp khí Tiểu Linh Oa mang theo bên người đã tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt hết sức thú vị.
Trước đấy không lâu nó còn rủ Tiểu Linh Oa tới nhà Ngự Linh ăn trộm trứng rồng mang về hầm, bây giờ thấy chân thân của Tiểu Linh Oa, nó sợ hãi suýt thì bật khóc, bây giờ mới biết vì sao mình lại bị đánh.
Ở thế giới bên ngoài, trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đều đã bị tiêu diệt, không còn ai sống sót.
Âm thanh đùng đoàng dừng lại, dù là Diệp Thành, Tiểu Linh Oa hay Man Sơn thì cũng lập tới bay ra khỏi Đông Thiên Cổ Thành, vì họ biết không lâu nữa quân của Thái Thanh Cung sẽ lại tới, không thể ở lại đây thêm.
Ba người rời đi để lại Đông Thiên Cổ Thành hoang tàn, một cổ thành đang yên bình lại trở thành đống đổ nát, không ít người chạy chậm cũng đã phải chôn thân trong này.
Đúng như nhóm Diệp Thành nghĩ, chưa đầy mười lăm phút sau kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đã tới, thế trận không nhỏ, ba Chuẩn Thánh Vương, hơn mười Thánh Nhân và hàng trăm Chuẩn Thánh.
Trùng hợp là Ân Trọng cũng ở trong đó, thấy Đông Thiên Cổ Thành đã thành đống đổ nát, lửa giận của ông ta dâng lên ngút trời.
Mà lúc này phía Diệp Thành đã dùng truyền tống trận tới một nơi nào đó, khi đi ra thì thấy là một sơn cốc hẻo lánh chim không thèm đậu, không một bóng người, chỉ có mây mù khắp trời.
“Đã!”
Man Sơn cười sung sướng, tâm trạng rất tốt, lấy hũ rượu ra ném cho Diệp Thành và Tiểu Linh Oa: “Uống mau lên, uống xong chúng ta đánh một trận, hiếm khi gặp được hai người đánh tốt”.
“Đừng đùa, ông không đánh lại ta đâu”, Tiểu Linh Oa cầm hũ rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Nói nhảm, ta đánh giỏi lắm đấy”, Man Sơn hiếu chiến bực bội, nói xong còn lắc lư cây gậy lang nha cỡ lớn của mình: “Không nói phét với ngươi đâu, một gậy của ta giáng xuống có thể đánh cho ngươi khóc thét đấy”.
“Ta bực rồi đấy nhá”, Tiểu Linh Oa hoá thành hình người, lập tức xắn tay áo xông lên.
“Làm như ta đây dễ tính không bằng”, Man Sơn cũng có hứng, vung gậy lang nha xông tới.
Kết quả là sơn cốc yên tĩnh không còn yên bình nữa, tiếng ầm ầm không ngớt, đất trời chấn động.
Diệp Thành day đầu mày, tìm một tảng đá ngồi lên đó, lấy bình rượu ra vừa nhâm nhi rượu ngon vừa thưởng thức trận chiến cách đó không xa.
Phải nói rằng khung cảnh đánh nhau của hai tên này rất hoành tráng, cũng rất khốc liệt, hơn nữa còn không hề nương tay, một bên là Man tộc mang trong mình huyết mạch Bạo Long, một bên là Bá Vương Long, cả hai đều là Chuẩn Thánh, cảnh giới không phân cao thấp nhưng cơ thể lại cực kỳ cường hãn, đều ra tay hết sức mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Man Sơn và Tiểu Linh Oa đang đánh nhau chẳng những không có ý định dừng lại mà càng ngày càng hăng hơn, dáng vẻ không hạ gục được đối phương thì không dừng lại.
Diệp Thành không nhìn nổi nữa, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong bình rồi cũng xắn tay áo lên nhập cuộc.
Sơn cốc vốn đã ầm ĩ lúc này lại càng thêm náo nhiệt, Diệp Thành hung hãn, dữ tợn vô cùng, không đánh đơn mà dứt khoát lấy một đấu hai, đánh cho hai tên kia không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa.
Không biết bao lâu sau mới thấy Man Sơn và Tiểu Linh Oa lần lượt rơi xuống khỏi hư thiên, mặt đất lún xuống tạo thành hai cái hố sâu, huyết mạch Man tộc và Bá Vương Long đều bị đánh gần như tàn tật.