“Ngươi đã nói vậy thì ta nghĩ chúng ta nên tới Ngự Linh Tinh trước đi”.
“Sao lại tới Ngự Linh Tinh?”
“Ngự Linh Tinh có trứng rồng, hai ta trộm nó về làm một nồi”, Kì Vương nói với vẻ háo hức.
Lời này vừa thốt ra, Hạo Thiên Huyền Chấn và Diệp Thành đang đi phía trước đều vô thức quay đầu nhìn lại, đầu tiên họ nhìn Tiểu Linh Oa sau đó mới nhìn sang Kì Vương với vẻ thương hại.
Ngay sau đó, Tiểu Linh Oa xắn tay áo lên, xoay khớp cổ rất mạnh.
Tiếp đến là tiếng hét thảm thiết vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, Kì Vương còn đang nói liến thoắng đã bị một chưởng đánh cho quay vòng vòng. Mẹ nó chứ, còn định cho lão tử vào nồi, ngươi ăn phải phân hả!
Kết quả là Kì Vương vừa mới tỉnh lại chưa bao lâu đã lại vui vẻ đi vào giấc ngủ, bị Tiểu Linh Oa nhét vào một pháp khí không gian riêng và không có ý định thả ra trong thời gian ngắn.
Khi nói, ba người đã tới dưới Đông Thiên Cổ Thành.
Cũng giống như những cổ thành trước, trên tường thành của Đông Thiên Cổ Thành cũng dán cáo thị với lệnh khen thưởng.
Lệnh khen thưởng truy sát ở đây đương nhiên cũng là do Thái Thanh Cung phát động, không phải một mà là hai, bức thứ nhất là Diệp Thành, bức còn lại không cần phải nói, chính là Kì Vương.
Phía Diệp Thành không hề ngạc nhiên, Kì Vương trộm tiên thảo Linh Lung Phượng Hoàng của Thái Thanh Cung, đó là bảo vật cỡ nào, không bị phát lệnh truy sát mới lạ, mà tiền thưởng cũng không ít hơn Diệp Thành.
Đông Thiên Cổ Thành về đêm vẫn phồn hoa, phố xá nhộn nhịp, người qua người lại ồn ào náo nhiệt.
Đi vào cổ thành, Diệp Thành bắt đầu thi triển Chu Thiên Diễn Hoá, quả không phụ lòng mong đợi, Mặc Uyên chuyển kiếp thật sự ở đây, ông ta cũng là người chuyển kiếp duy nhất của Đại Sở trong cổ thành này.
Không cần suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đi về hướng khác với mục tiêu cực kỳ rõ ràng, đi qua đám người đông đúc ấy.
Điều đáng nói là khí tức khó nắm bắt của Đông Thiên Cổ Thành này cực kỳ nhiều, ở trong bóng tối cũng có rất nhiều cao thủ của Thái Thanh Cung đang ẩn mình, mục đích rất rõ ràng, đó là ôm cây đợi thỏ, chờ bắt Diệp Thành.
Diệp Thành thở dài suốt chặng đường, nếu không nhờ Chu Thiên Diễn Hoá thì vừa vào cổ thành hắn đã bị đánh hội đồng ngay.
Một lúc lâu sau, ba người mới xuất hiện trong một khu vườn nhỏ yên tĩnh ở trong góc của Đông Thiên Cổ Thành.
Cách bài trí của khu vườn nhỏ đơn giản tự nhiên, không có thứ gì xa hoa, ở nơi ấy có một ông lão tuổi xế chiều đang khoanh chân ngồi xếp bằng dưới gốc cây cổ thụ, tu vi không cao, chỉ có cảnh giới Không Minh, chính là thần tướng Mặc Uyên chuyển kiếp.
“Kiếp trước ông ấy rõ ràng là Chuẩn Thánh mà”, nhìn thấy Mặc Uyên chuyển kiếp, Hạo Thiên Huyền Chấn không khỏi kinh ngạc.
“Ông ấy bị thương”, Diệp Thành vừa nhìn đã ra vấn đề, trên nguyên thần của Mặc Uyên có một vết sẹo kỳ lạ, không phải đạo thương mà là do cao thủ nào đó gây nên, lâu dần chuyển thành ám thương.
“Ta biết ngươi có thể chữa khỏi”, Tiểu Linh Oa đưa một viên nguyên thạch vào miệng: “Không làm khó được ngươi”.
“Cũng chưa chắc”, Diệp Thành khẽ nói rồi bắn ra một tia tiên quang, lúc này Mặc Uyên mới mở mắt, tia tiên quang biến mất giữa đầu mày của ông ta, bay thẳng tới thần đài ở chỗ sâu trong thần hải.
Tiếng rên đau đớn vang lên trong khu vườn nhỏ, để tránh rắc rối không đáng có, Diệp Thành đã tế ra kết giới để tiếng kêu đau của Mặc Uyên không thu hút sự chú ý của các cao thủ Thái Thanh Cung.
Tiểu Linh Oa đã tìm được một nơi thoải mái, vừa ung dung uống rượu vừa gặm nguyên thạch.
Hạo Thiên Huyền Chấn yên lặng đứng tại chỗ, chỉ có Diệp Thành bước lên mở Tiên Nhãn nhìn thẳng vào nguyên thần của Mặc Uyên, vết sẹo đó cực kỳ bá đạo, cũng chính vì vậy mới khiến ông ta bị tụt cấp.
Tới đêm khuya Mặc Uyên mới ngừng kêu rên, ngơ ngác nhìn phía Diệp Thành ngỡ rằng mình đang mơ, nhưng giấc mơ quá chân thực, ký ức kiếp trước cuốn theo cùng rất nhiều chuyện cũ.
Khung cảnh tiếp theo rất cảm động, với khả năng đoán định của Mặc Uyên mà cũng khóc không thành tiếng.
Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm quá dài, đôi mắt già nua vẩn đục, ký ức phai mờ, thân là thần tướng số một dưới trướng Thái Vương năm xưa, ông ta còn lớn tuổi hơn cả thăng trầm của năm tháng.
Ông ta rất xúc động, đã từng chinh chiến thiên hạ cùng Thái Vương, anh hùng tuổi xế chiếu lại một lần nữa đánh đuổi Thiên Ma xâm lược, vì bảo vệ núi rừng sông lớn mà hy sinh tính mạng của mình, hai trăm năm sau lại luân hồi, năm tháng hào hùng thuở ấy đã hoá thành cát bụi kiếp trước.
“Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng không khiến Đại Sở thất vọng”, Mặc Uyên uống một ngụm rượu, nở nụ cười vui mừng: “Ngươi còn xuất sắc hơn cả Thái Vương, còn viết nên câu chuyện thần thoại bất hủ tiêu diệt Đại Đế”.
“Tiền bối khiêm tốn quá”, Diệp Thành nở nụ cười: “Thái Vương tiền bối vẫn còn sống, lúc này hẳn là đang ở Đại Sở”.
“Thái Vương vẫn còn sống?”, Mặc Uyên giật mình.
“Không chỉ ông ấy còn sống mà Hoàng đế các đời của Đại Sở cũng đều còn sống”, Diệp Thành mỉm cười: “Trước đây các Hoàng đế của Đại Sở chưa quy tịch mà là tới Chư Thiên Vạn Vực, ở trong trạng thái tự phong ấn rất nhiều năm, vì vãn bối tới Chư Thiên Vạn Vực cầu cứu nên họ mới giải trừ phong ấn, Chư Thiên Kiếm Thần và rất nhiều người đại thần thông của Chư Thiên Vạn Vực đã đi tìm Đại Sở, lúc này hẳn đang trên đường trở về”.
“Còn có chuyện này à”, Mặc Uyên kích động bật khóc, mặc dù luân hồi từ kiếp trước đến kiếp này, trải qua hai trăm năm đằng đẵng, nhưng ông ta vẫn chưa từng quên chủ cũ Thái Vương năm xưa của mình.
“Thái Vương tiền bối nếu gặp lại người chắc chắn sẽ rất vui”.
“Lão phu không chờ được tới lúc đó nữa rồi”.
“Ta nghĩ chữa trị vết thương trước đi đã”, khung cảnh cảm động bị một câu của Tiểu Linh Oa phá vỡ.