Huyền Hoang Đại Lục quá rộng lớn, so với phi hành thì truyền tống vực đài nhanh hơn, muốn đi tới nơi xa xôi thì chỉ cần thông qua truyền tống vực đài, đây cũng chính là lý do vì sao mà truyền tống vực đài lại quý giá đến vậy.
Khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đến đây thì bên dưới truyền tống vực đài đã có rất nhiều người tụ tập, xếp thành hàng.
Ánh mắt Diệp Thành như ngọn đuốc, hắn đã tìm chính xác được một người là người chuyển kiếp trong đám người, đó là một người thanh niên áo tím, tu vi không mạnh, chỉ ở cảnh giới Hoàng tầng thứ tư, huyết mạch cũng bất phàm.
Nhìn khuôn mặt người này, vẻ mặt Diệp Thành hoang mang, hắn nhớ lại kí ức xưa kia, và tìm thấy một đoạn kí ức trời cao trêu người: Trong đầu hắn hiện lên một cái tên đó là Hạo Thiên Trần Dạ nhưng cũng vì có thêm một phụ thân mà biết bao nhân quả kéo theo.
Không sai, người thanh niên mặc áo tím kia chính là Hạo Thiên Huyền Chấn, kiếp trước chính là Thánh Chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở.
Trong chốc lát, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên sự áy náy, đó là vì trong lòng hắn mang theo bao nhiêu nỗi khúc mắc khiến Hạo Thiên Huyền Chấn cho tới khi chết vẫn đau đáu biết bao tiếc nuối, cho tới chết cũng chưa được nghe hắn gọi một tiếng phụ thân.
Thấy Diệp Thành như vậy, Tiểu Linh Oa thở dài như thể nhìn ra Hạo Thiên Huyền Chấn trong dòng người.
Về chuyện của Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn thì người của Đại Sở không ai khong biết đến, còn một người là bằng hữu tốt với Diệp Thành như hắn thì lại biết nhiều hơn, một Hạo Thiên Trần Dạ khiến nhân quả dây dưa từ kiếp trước tới kiếp này.
Khi Tiểu Linh Oa thở dài thì Hạo Thiên Huyền Chấn ở phía trước mặt đã bước lên trên truyền tống vực đài, ông ta trả tiền thuê cho một lão già mặc áo đen canh giữ ở đây.
Lão già áo đen kia là trưởng lão của Thái Thanh Cung, được Thái Thanh Cung điều đến cổ trấn này canh giữ truyền tống vực đài, mục tiêu rất đơn giản, đó chính là điều tra Diệp Thành và xung quanh ông ta có rất nhiều Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đi theo hỗ trợ.
“Đi đâu?”, lão già áo đen lãnh đạm lên tiếng hỏi, sau đó lại nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt dừng lại lâu hơn ở túi đựng đồ dắt ở hông Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt nheo lại.
“Bẩm tiền bối, vãn bối tới Đông Thiên Cổ Thành”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội đáp lời, vẻ mặt cung kính.
“Ngươi có thể đi nhưng vật của Thái Thanh Cung ta thì phải để lại”, lão già áo đen cất giọng nói uy nghiêm mà cô tịch.
“Vật của Thái Thanh Cung?”, Hạo Thiên Huyền Chấn ngỡ ngàng, không biết lão già áo đen ám chỉ thứ gì.
“Còn giả vờ không biết?”, lão già áo đen hắng giọng phất tay lấy đi túi đựng đồ của Hạo Thiên Huyền Chấn sau đó tự lấy ra một viên thần châu màu vàng kim, “đây chính là thần châu Hạo Nguyệt của Thái Thanh Cung ta”.
“Tiền bối có phải nhìn nhầm rồi không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói, “đây là bảo vật gia truyền của vãn bối mà”.
“Ngươi còn dám bịa đặt à?”, lão già áo đen gằn giọng phẫn nộ, uy lực mạnh mẽ của cấp bậc Thánh Nhân hiển hiện trấn áp khiến sắc mặt của Hạo Thiên Huyền Chấn tái nhợt đi, “ngươi tưởng rằng ta không biết vật của nhà ngươi sao?”
“Tiền bối, đây....đây thật sự là bảo vật gia truyền”, Hạo Thiên Huyền Chấn run rẩy, giọng nói sợ hãi, cuối cùng ông cũng nhìn ra ý đồ của lão già áo đen kia, rõ ràng lão ta thích bảo vật gia truyền của mình.
“Ngu xuẩn”, lão già áo đen rít lên lạnh lùng, “người đâu, mau chóng bắt lại cho ta”.
Thế rồi từ những nơi khuất ở tứ phương có người của Thái Thanh Cung hiện thân, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ bao vây Hạo Thiên Huyền Chấn trên truyền tống vực đài, sắc mặt lạnh lùng hung tợn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!