Rầm! Rầm! Rầm!
Thiên địa rung chuyển theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người di chuyển, có lẽ vì cơ thể nặng tựa núi non nên mỗi lần đặt chân xuống đất đều khiến chư thiên chấn động.
Lục Đạo đến rồi, giống như một vì thần đến từ thời đại xưa kia, cả chặng đường phong trần đều viết nên thần thoại.
Ông ta vẫn xuất hiện trong trạng thái đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng, khoé miệng mọc râu lởm chởm, trên khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào như thể một hình nộm không vướng bụi trần, còn sự tồn tại của ông ta cũng chỉ là để làm nhân chứng cho bao thăng trầm của thời gian.
Trên người ông ta không hề có khí tức của tu sĩ như thể đó chính là người phàm, đó là cảnh giới trở lại nguyên trạng, mỗi một bước chân đặt trên mặt đất đều mang theo đại đạo vô tận, trông hết bình thường nhưng lại như hư ảo xa vời.
Diệp Thành vẫn tỏ ra hoang mang, hắn thẫn thờ nhìn bản thân đến từ tương lai đang từ từ đi tới.
Thượng Quan Ngọc Nhi ngỡ ngàng, khuôn mặt mơ hồ đó của Lục Đạo trong mắt cô dần trở nên rõ ràng, ngũ quan đường nét đều giống hệt với Diệp Thành, giống như huynh đệ song sinh vậy.
Thiên Ma mặc hắc bào nhìn chằm chằm Lục Đạo, toàn thân bất giác run lên, ông ta vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt kiêng dè vì ông ta cảm nhận được một luồng áp lực của Đế từ người Lục Đạo.
Đi là thượng sách!
Thiên Ma mặc hắc bào sử dụng bí thuật thông thiên, vòng xoáy màu đen phía sau ông ta lại lần nữa xuất hiện, ông ta nhanh chóng nhảy vào hố đen không gian.
Lục Đạo dừng chân, giơ tay vươn về phía hư vô vời vợi, Thiên Ma mặc hắc bào vừa vào hố đen không gian đã bị Lục Đạo lôi ra khiến Diệp Thành kinh hãi.
Thần thông rồi sao?
Lòng Diệp Thành dậy sóng, Lục Đạo có thể phớt lờ bức màn chắn giữa hố đen không gian và Chư Thiên Vạn Vực.
Người bất ngờ hơn cả hắn chính là Thiên Ma kia, ông ta vừa vào hố đen không gian định thoát thân thì lại bị sức mạnh thần thông phía sau ập đến, khi xuất hiện lần nữa đã là quay về vì sao này rồi.
Ông ta là ai?
Thiên Ma mặc hắc bào liên tiếp lùi về sau, một người với tu vi Chuẩn Đế như ông ta tỏ ra kinh ngạc, không dám nhìn thẳng vào Lục Đạo, tâm linh, nguyên thần, huyết mạch, cơ thể của ông ta đều bất giác run lên trong giây phút này.
Ông ta là ai, Thiên Ma mặc hắc bào tỏ ra khó hiểu.
Có lẽ đến cả Lục Đạo cũng không biết ông ta là ai, chỉ biết trên người Thiên Ma có luồng khí tức khiến ông ta căm ghét, ông ta không phải đến đây vì cứu Diệp Thành mà vì tiêu diệt Thiên Ma.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Lục Đạo lại lần nữa giơ tay.
Một chưởng của Lục Đạo bình thường nhưng lại kì dị, trông hết sức đơn giản nhưng lại dẹp bằng cả hư thiên.
Còn Thiên Ma mặc hắc bào vẫn trong trạng thái ngỡ ngàng cũng bị chưởng đánh vừa rồi đánh bay đi, cơ thể bay đi như một đạo thần mang, cứ thế bay ra khỏi vì sao tử tịch sau đó vút qua tinh không, cơ thể của ông ta nứt lìa, máu tươi nhuốm đỏ tinh không, mỗi một giọt máu đều mang theo ma tính.
Diệp Thành há hốc miệng, hắn lại lần nữa kinh ngạc, Thiên Ma bị một chưởng của Lục Đạo đánh bay ra cả tám mươi nghìn dặm.
Lục Đạo là Đại Đế sao?
Trong lòng Diệp Thành lại dậy sóng, Thiên Ma với cấp bậc Chuẩn Đế mà lại chẳng là gì trước mặt Lục Đạo.
Thượng Quan Ngọc Nhi cũng kinh ngạc, cho dù là Diệp Thành cũng không thể trụ được nổi một chưởng của Thiên Ma, có thể thấy Thiên Ma mạnh đến thế nào, nhưng một sự tồn tại mạnh mẽ với cấp bậc Chuẩn Đế như vậy lại bị một chưởng của Lục Đạo đánh bay, cô thật không ngờ nổi trên đời này lại có người mạnh đến vậy.
Khi cả hai người kinh ngạc thì Lục Đạo đã nhấc chân sải bước ra cả tám mươi nghìn dặm cách xa tinh không này.
Ở khoảng cách tám mươi nghìn dặm, Thiên Ma bị đánh bay đi vừa đứng vững thì liền thấy Lục Đạo xuất hiện trước mặt mình khiến ông ta không có nổi thời gian phản ứng và cứ thế bị một chưởng nữa đánh bay.
Lại là tám mươi nghìn trượng, cơ thể Thiên Ma mặc hắc bào bay đi khiến từng vùng tinh không sụp đổ.
Lục Đạo vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn không nói lời nào tiếp tục bước đi, mỗi một bước đi là cả tám mươi nghìn dặm, vẫn là Thiên Ma kia chưa kịp đứng vững và định thần thì lại bị bay đi lúc nào.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếp sau đó, bầu tinh không không hề yên bình, từng tiếng động mạnh vang lên chói tai.
A...!
Trong tiếng động còn mang theo tiếng thét gào.
Đó là tiếng thét gào của Thiên Ma, một kẻ bi đát, là Chuẩn Đế thực thụ, từ sau lần đầu tiên bị Lục Đạo đánh bay đi còn chưa kịp đứng vững đã không còn cơ hội đáp trả, khoảng cách tám mươi nghìn dặm kiến từng vùng tinh không sụp đổ.
Ở tinh không phía sau, Diệp Thành như một đạo tiên mang điên cuồng thi triển Thuc Địa Thành Thốn truy sát theo.
Thế nhưng tốc độ của hắn lại quá chậm, hắn không hề nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp Lục Đạo, chỉ thấy từng vùng tinh không sụp đổ, từng tiếng động mạnh vang lên rầm rầm và tiếng la hét chói tai của Thiên Ma.
Không biết qua bao lâu hắn mới dừng chân nhìn bầu tinh không phía xa với vẻ mặt kinh ngạc.