Thiên kiếp qua đi, mọi thứ xung quanh đều im bặt, người đông như nêm mà không ai lên tiếng, tất cả chỉ im lặng nhìn hắn.
Mọi người vẫn đang nhớ lại khung cảnh khốc liệt lúc trước, đến giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Diệp Thành đứng vững lại, nhưng trạng thái đã cực kỳ kém, Đế đạo pháp tắc của Long Đế và Thánh Hoàng còn sót lại trong cơ thể hắn vẫn đang hoành hành, ăn mòn tinh khí bản nguyên, huỷ diệt đạo căn của hắn.
Thấy vậy, Long Ngũ ở trong góc đám đông lập tức cất bước, định đưa Diệp Thành về gia tộc để trị thương.
Nhưng chân hắn ta còn chưa chạm đất đã thấy một mũi tên đen kịt bắn thẳng về phía Diệp Thành, không biết kẻ nào bắn nhưng uy lực của mũi tên này cực mạnh, có chứa thần lực huỷ diệt, muốn tiêu diệt Diệp Thành.
“Khốn kiếp!”
Long Ngũ giận tím mặt, muốn ra cứu nhưng không kịp, tốc độ của thần tiễn ấy quá nhanh.
Tu sĩ tứ phương cũng xôn xao, dù có lão bối tu sĩ luyến tiếc người tài muốn cứu Diệp Thành nhưng cũng không kịp.
Dưới sự chú ý của mọi người, thần tiễn đen kịt xuyên qua tinh không, nó quá lạnh lẽo, quá nặng nề, phá tan tinh không, người ra tay chắc chắn là một kẻ phi thường nên uy lực của tiễn mới có thể long trời lở đất như thế.
Đến khi mây khói tan đi, tinh không bị tàn phá lộ ra thì bóng dáng đẫm máu của Diệp Thành đã không còn thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh này, các tu sĩ đều tấm tắc cảm thán.
Chỉ vì Diệp Thành quá mạnh, quá xuất sắc, tiềm lực của hắn quá lớn, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn hắn sẽ là kẻ mạnh một phương, sự tồn tại của hắn khiến cho rất nhiều thế lực cảm thấy bị uy hiếp.
Vì thế mới có cảnh này, nhân lúc Diệp Thành bị thương nặng mà giết chết hắn.
“Haiz!”
Sau khi cảm thán, tinh không tứ phương lại vang lên tiếng thở dài, bọn họ đều theo bản năng cho rằng Diệp Thành đã bị bắn chết.
Trong lòng họ có tiếc nuối, Hoang Cổ Thánh Thể huyết mạch nghịch thiên trăm nghìn năm hiếm thấy, hậu bối xuất sắc như thế, vừa mới sống sót qua thiên kiếp đã bị kẻ mạnh bí ẩn tuyệt sát, sao có thể không khiến mọi người cảm khái cho được.
Chỉ là họ nào biết ngay trước khi thần tiễn ấy tới nơi, Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian, với trạng thái yếu ớt này, hắn không thể đỡ được mũi tên tuyệt sát đó.
Còn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn vì thiên kiếp nên cũng đã phá tự phong ấn, nhưng vẫn bị lời nguyền của Si Mị khống chế.
“Chờ đó cho ta!”
Diệp Thành lạnh lùng nói, khoanh chân ngồi xuống, hắn biết kẻ nào đánh lén mình, kẻ bí ẩn ấy nấp trong không gian hư vô, tưởng rằng mình làm mọi chuyện trót lọt hoàn hảo nhưng không thể qua được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn.
Đã biết là kẻ nào, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, đây là nợ máu, phải trả bằng máu.
Hắn khép hờ hai mắt, bản nguyên và đạo tắc cùng rung lên, như một bàn tay to vô hình lấy đi Đế đạo pháp tắc còn sót lại trong cơ thể hắn rồi tiêu diệt chúng, Tiên Luân Thiên Sinh và Man Hoang Luyện Thể hoạt động, khiến cho Thánh thể đang tàn tạ hồi phục trở lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó từng túi đựng đồ nổ tung, đan dược bay ra, hoá thành đan dược tinh nguyên trút vào cơ thể hắn, Thánh thể của hắn như cái động không đáy, liên tục hấp thụ, bổ sung những hao hụt sau thiên kiếp.
Mọi thứ đang diễn ra có trật tự, hố đen yên tĩnh tối tăm khiến hắn càng thêm nổi bật.
Ở thế giới bên ngoài, các tu sĩ từ bốn phương đã bắt đầu lui đi, vẻ mặt không giống nhau lắm, có thổn thức, có cảm khái, có cảm thán, có cười khẩy, vùng tinh không này không lâu sau đó đã vắng vẻ trở lại như ngày thường.
Mọi người tản đi hết, Long Ngũ vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn vùng tinh không nơi Diệp Thành biến mất.
Hắn ta hiểu rõ Diệp Thành hơn ai hết, hắn ta biết Diệp Thành vẫn còn sống, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian, kẻ có thể giết được Đại Đế hoàn hảo sao có thể dễ dàng bị giết như vậy được.
Rất lâu sau cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, Long Ngũ không khỏi nhíu mày, hắn ta biết Diệp Thành bị thương thế nào, trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra khỏi hố đen, hắn cần tĩnh tâm chữa trị.
Không biết đến lúc nào hắn ta mới hít một hơi thật sâu, nhìn vùng tinh không đó lần cuối rồi quay người rời đi.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành khoanh chân xếp bằng như vị tăng già ngồi thiền, Thánh thể đã khôi phục, sợi Đế đạo pháp tắc cuối cùng còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị tiêu diệt, khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ, khí huyết dồi dào như biển cả.
Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng bên cạnh rung lên ù ù, có khí hỗn độn tản ra, cũng có hỗn độn đạo đan xen.
Diệp Thành lột xác trong thiên kiếp, nó cũng đã niết bàn trở nên phi thường hơn, vết kiếm do Thái Hư Long Đế chém trên thân đỉnh đang từ từ liền lại, pháp khí có thể tự mình hồi phục thật sự là phi thường.