“Đồ khốn kiếp, đồ chết bằm, lão tử đã làm gì ngươi chứ?”, trong tinh không toàn là tiếng thét chói tai giận dữ, con lừa đó rất tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Thành phía trước.
Nó hận Diệp Thành đến ngứa răng, nếu không vì hắn thì nó sẽ không bị nhóm Long Ngũ bắt được, bảo bối cũng không bị lột sạch như thế, bây giờ nếu thả nó ra chắc chắn nơi đây sẽ náo loạn.
Diệp Thành liếc nhìn phía sau, ánh mắt lướt qua Đạo Chích rồi nhìn đến con lừa đang gào thét kia: “Thân mang huyết mạch hoàng tộc kỳ lân, con lừa này không đơn giản, sao các ngươi lại có quan hệ không tốt với nó vậy?”
“Ăn trộm bảo vật gia truyền nhà ta, chẳng phải chúng ta đã đánh nó rồi đấy sao?”, Long Ngũ thản nhiên đáp.
“Bảo vật gia truyền mà cũng bị trộm mất, chỉ có thể nói là phòng ngự nhà ngươi không tốt!”
“Ngươi thì biết cái gì”, Long Ngũ bĩu môi: “Con lừa này cực kỳ quái dị, hắn ta có thiên phú thần thông, trời sinh coi thường cấm chế của kết giới, thiên phú này là một truyền thừa cực kỳ huyền diệu”.
“Trời sinh coi thường cấm chế của kết giới, thú vị đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.
“Cứ gọi hắn là Kỳ Vương đi”, Long Ngũ thản nhiên nói: “Nhắc đến tên Kỳ Vương, cả tinh vực này không ai không biết, hầu như mỗi cổ tinh đều bị hắn ta ghé thăm, chưa từng thất thủ”.
“Kỳ Vương, cái tên này thật cao sang, đẳng cấp”.
“Cực kỳ ngang ngược”.
“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ta… Hửm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khẽ cau mày, vô thức quay đầu, nheo mắt nhìn về nơi sâu trong tinh không phía sau.
Long Ngũ cũng dừng lại, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, đôi mắt gần như nheo lại thành một đường, khả năng cảm nhận của Thái Hư Long Hồn vẫn rất tốt, có người đang theo dõi họ.
Hai người lần lượt dừng lại khiến hai lão già áo tím có phần khó hiểu, họ cũng nhìn về phía sau giống như Diệp Thành và Long Ngũ, đến Kỳ Vương và Đạo Chích cũng quay lại, đặc biệt là Đạo Chích, sắc mặt có gì đó không đúng lắm, hắn ta luôn cảm giác sau lưng rờn rợn, toàn thân lạnh lẽo u ám.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Khi mấy người đang tập trung nhìn thì tinh không đã rung lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đặt chân xuống là tinh không lại rung chuyển.
Chẳng bao lâu, một bóng người mờ ảo hiện ra trước mắt họ, giống như đến từ một thời đại xa xôi.
Đó là một người mặc áo giáp như một vị tướng quân, toàn thân tràn ngập tử khí Âm Minh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, bước chân hơi cứng ngắc, giống như vừa ra khỏi mộ, toàn thân bị bao phủ bởi một lớp bụi, hơn nữa trên người đã có nhiều chỗ bị thối rữa.
Diệp Thành lại càng nheo mắt sâu hơn, hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc từ trên người kẻ đó, rất giống với khí tức trong cổ mộ ở cổ tinh chết chóc, nói chính xác hơn thì chính là mùi đó.
“Cương thi cổ mộ”, Long Ngũ cau mày, có một vài ký ức của Thái Hư Long Đế, hắn ta dường như đã nhìn thấu người kia.
“Cương thi cổ mộ?”
“Cổ thi thành linh, cực kỳ cường đại”, Diệp Thành trầm giọng, người đang bước tới từ tinh không phía xa kia có khí tức tương tự với Thần Tướng, điều khác là linh trí còn mạnh hơn Thần Tướng.
“Ông ta nhắm tới chúng ta rồi”, con lừa tên Kỳ Vương vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt còn hơi sợ hãi: “Mấy tên chết bằm các ngươi, ai đã lấy đồ của ông ta hả?”
“Đạo Chích”, Diệp Thành lạnh giọng gọi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Đạo Chích.
“Ta… Ta chỉ lấy một chiếc gương đồng”, Đạo Chích tái mặt, lấy chiếc gương đồng từ trong túi áo ra.
“Nói nhảm”, Diệp Thành chửi ầm lên, giơ tay giật lấy gương đồng, sau đó chạy thẳng về một hướng tinh không như một tia tiên quang, sau đó hắn nói vọng lại: “Tìm chỗ trốn đi”.
Hắn bỏ chạy, cương thi cổ mộ cứng ngắc xoay cổ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Giây tiếp theo, cương thi cổ mộ di chuyển, tuy cơ thể cứng ngắc nhưng một bước đi được mấy chục nghìn trượng, tinh không nứt ra từng tấc, uy áp mạnh mẽ khiến tinh không rung chuyển, rung lắc kịch liệt.
Ông ta đuổi theo Diệp Thành vì chiếc gương đồng trong tay hắn, đó là vật được chôn cùng ông ta, Đạo Chích tiện tay lấy đi chiếc gương đã phạm phải cấm kỵ của ông ta, kích thích linh trí thi thể của ông ta.
Uỳnh! Ầm!
Ngay sau đó, hướng Diệp Thành bỏ chạy vang lên tiếng nổ, động tĩnh cực lớn khiến tinh không rung chuyển.
“Đi!”
Long Ngũ nhìn về nơi đó lần cuối rồi hô lên, sau đó quay người bỏ đi, hắn ta rất hiểu khả năng chạy trốn của Diệp Thành, họ ở lại đây sẽ chỉ là gánh nặng cho hắn, đi trước là tốt nhất.
Phía sau, hai lão già áo tím, Kỳ Vương và Đạo Chích cũng đi theo, nơi này đã không còn an toàn, cương thi cổ mộ quá mạnh, vượt xa giới hạn mà họ có thể chống lại.
Bùm!
Họ vừa đi, tinh không phía xa đã sụp đổ, Diệp Thành đang bỏ chạy bay ngược ra ngoài, Thánh thể mạnh mẽ cũng nứt ra, máu Thánh bắn tung toé, giọt nào cũng rực rỡ chói mắt.
Cương thi cổ mộ quá mạnh, khi còn sống ít nhất cũng ở cấp bậc Thánh Vương, sinh ra linh trí, cổ thi cấp bậc này đã vượt qua giới hạn nhất định.
Bực thật!
Diệp Thành thầm chửi, thi tiển Thúc Địa Thành Thốn, nghìn tính vạn tính, Đạo Chích vẫn lấy đi thứ không nên lấy, cương thi cổ mộ đuổi theo chiếc gương đồng, tuy ông ta không phải người sống nhưng cũng biết phải bảo vệ thứ chôn cùng mình, kẻ nào lỗ mãng thì sẽ bị đuổi giết không ngừng nghỉ.
Cương thi cổ mộ đuổi theo, tiến lên một bước lại là mấy chục nghìn trượng, bàn tay khô từ trên không giáng xuống, bao phủ tinh không mấy chục nghìn trượng, còn chưa thật sự đáp đất mà tinh không đã nứt ra từng tấc.
Diệp Thành không có khả năng chống lại, thi triển Thiên Đạo trốn vào hố đen không gian, liên tục hộc máu.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi một thoáng, hắn lại liên tục sử dụng đan dược, tiếp đó lại xoay người ra khỏi hố đen.
Trốn trong hố đen không thể giải quyết được vấn đề căn bản, cương thi cổ mộ không có mục tiêu có thể sẽ gây ra thảm hoạ cho tinh không, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh vô tội phải bỏ mạng.
Tuy hắn không phải chúa cứu thế, nhưng trong số sinh linh ở tinh vực này có thể có rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn không thể nhìn bọn họ bị ảnh hưởng.
Vì vậy hắn phải mạo hiểm bản thân, tới gần rồi dốc sức dẫn dụ cương thi cổ mộ tránh xa nơi tập trung đông sinh linh.
Sau khi hắn ra khỏi hố đen, cương thi lại có mục tiêu, đuổi theo trên không rồi lại tung chưởng, mỗi làn tử khí Âm Minh đều lạnh thấu xương, nặng tựa như núi.
Thúc Địa Thành Thốn!
Diệp Thành thiêu đốt khí huyết Thánh thể, tránh được đòn nguy hiểm ấy.
Hu hu hu!
Phía sau dường như có tiếng lệ quỷ kêu khóc vang lên, khiến cho vùng tinh không rộng lớn này càng thêm u ám, những người qua đường đều biến sắc, ngơ ngác nhìn cương thi cổ mộ, rất nhiều người vì ở gần mà vô tình bị uy áp của cương thi nghiền nát thành tro bay.
“Đó… Đó là gì vậy?”, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bỏ chạy thục mạng, sắc mặt tái mét, vẻ mặt sợ hãi.
“Không có khí tức của người sống, ông ta đã chết rồi”.
“Đó chính là cương thi trong truyền thuyết à? Thi thể sinh ra linh trí?”, có vị lão bối tu sĩ run giọng cất lời, dường như nhớ lại lời đồn khi xưa, cương thi là một tồn tại rất đáng sợ.