Lại lần nữa lên đường nhưng lần này chỉ còn lại một mình Diệp Thành cô đơn.
Không còn sự hỗ trợ từ đạo thân Kiếm Thần, hắn đành phải hành sự cẩn trọng hơn, đi tìm lần lượt từng cổ tinh.
Đây là cả chặng đường rất dài.
Diệp Thành giống như một du khách vượt qua thời gian và không gian, cơ thể mang theo dấu vết của năm tháng.
Thời gian dần trôi, ngày lại qua ngày, năm này qua năm khác.
Diệp Thành đã ở đây thêm cả trăm năm trời, vị Hoàng Đế thứ mười là Diệp Thành đã tìm kiếm trong mơ hồ, bỏ đi cả trăm năm thanh xuân, có quá nhiều tinh vực còn ghi dấu bóng hình cô liêu của hắn.
Cả trăm năm trời, hắn đã tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở và tìm cho bọn họ nơi dừng chân an toàn.
Cả trăm năm nay tu vi của hắn dần tiến cấp rất chậm, không phải hắn khả năng của hắn không tiến bộ mà vì hắn đã đem tuổi xuân và sức lực của mình dốc hết vào việc đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở khiến trong một trăm năm trời mới mới tới cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.
.........
Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Một nữ nhân tóc bạc đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, vị Hoàng Đế thứ mười một của Đại Sở phong thế tuyệt đại đắm mình dưới ánh trăng thanh khiết vô ngần, trông cô đẹp như mộng như ảo.
Đại Sở về đêm vô cùng yên tĩnh.
Hằng Nhạc Tông giống như chốn tiên cảnh chốn hồng trần.
Cơn gió nhẹ thổi tới thổi bay mái tóc bạc khiến cô vô thức giơ tay về phía tinh không như muốn hái vì sao sáng nhất xuống: “Huynh còn nhớ nữ tử tên Liễu Như Yên không?”
“Ta không ngờ rằng hai trăm năm trên thế gian này lại dài như vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm bay xuống Ngọc Nữ Phong, cũng giống với Liễu Như Yên, bà ta ngẩng đầu nhìn tinh không, hi vọng người đó quay về.
“Huynh ấy sẽ quay về thôi”, Liễu Như Yên nheo mắt, giọng nói khe khẽ mang theo sự ấm áp của một nữ nhân si tình.
“Hắn chưa bao giờ khiến Đại Sở thất vọng, hắn...ừm”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong thì lại đưa mắt nhìn sang hướng khác của hư vô, trong đôi mắt như ngấn lệ.
“Tinh không rung chuyển, có người ngoài tới”, Liễu Như Yên khẽ giọng nói.
“Mở”, Liễu Như Yên vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng động vang khắp thiên không.
Giây phút sau đó, tinh không nứt lìa tạo ra một cái hố rộng lớn, một đạo tiên quang rất dày bay từ trên trời xuống, xuyên qua thiên địa, tiên quang trải dài ra tứ phương giống như Thiên Ma trụ chọc trời xuất hiện hai trăm năm trước.
Ngay sau đó, một cái lồng với áp lực mạnh mẽ khiến đất trời rung chuyển bao trùm khắp Đại Sở, trấn áp cả thương không.
Cả Đại Sở bị kinh động, tất cả mọi người che mặt, “chuyện...chuyện gì vậy chứ?”
“Cái trụ chọc trời, lại có Thiên Ma xâm phạm sao?”, thấy tiên trụ chọc trời, rất nhiều người biến sắc cho rằng Thiên Ma lại lần nữa xâm phạm, nhiều người tế ra binh khí.
“Có lẽ không phải”, có lão tu sĩ bay lên trời, “tiên quang chiếu rọi, khác với khí tức của Thiên Ma”.
“Đó...đó là...”, trong tiếng bàn tàn xôn xao, từ tứ phương của Đại Sở vang lên âm thanh kinh ngạc, rất nhiều người thẫn thờ nhìn sang tiên trụ chọc trời kia, nơi đó có một bóng hình vững chãi đang sải bước.
“Sở...Sở Hoàng?”, tu sĩ Đại Sở run rẩy, nhìn bóng hình vững chãi đó với vẻ mặt không sao tin nổi, cơ thể ông ta giống như ngọn núi sừng sững, giống hệt với bức tượng Sở Hoàng sừng sững ở Đại Sở.
“Sở Hoàng”, người của Hoàng Tộc Đại Sở nước mắt dàn dụa vì nhận ra vị Hoàng Đế của bọn họ.
“Đằng sau còn có người”, trong tiếng kinh ngạc của tứ phương, tiên trụ chọc trơi kia lại rung lên, một bóng hình bước ra, thần thái uyển chuyển, phong hoa tuyệt đại, không hề nhuốm bụi trần.
“Nguyệt... Nguyệt Hoàng”.
“Còn nữa”, tiên trụ chọc trời rung lên, lại là một bóng hình vững chãi sáng như vì sao, mái tóc như thác nước, đó là Thần Hoàng đang nhìn thiên địa này từ trên cao, uy lực mạnh mẽ trấn áp chư thiên.
“Viêm Hoàng”, người của Viêm Hoàng run rẩy.
“Hoàng đế của Đại Sở”, lão tu sĩ kích động khôn cùng, từng đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào tiên trụ chọc trời lần lượt có người bước ra, tất cả đều là Hoàng Đế của Đại Sở.
“Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Chiến Vương, Huyền Hoàng, Thần Hoàng”.