Cảnh tượng này khiến người xem từ tứ phương không khỏi tặc lưỡi, dây là một sự mỉa mai đến thế nào chứ.
Không lâu trước đó, Đại La Kiếm Tông còn định giết Diệp Thành, lúc đó trông bọn họ hùng hổ đến thế nào, người nào người nấy sát khí ngút trời, còn hiện giờ lại ngoan ngoãn như thỏ non.
Lúc này, tu sĩ tứ phương cũng đi theo.
Đó là Kiếm Thần, thần thoại của Chư Thiên, hiếm khi mới giá lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực, bọn họ đương nhiên cũng phải đi xem rồi, nếu như vận may tốt thì nói không chừng còn được nghe Kiếm Thần giảng đạo nữa.
Phía này, Kiếm Thần đã bước vào một cổ tinh tử tịch, bước lên đỉnh núi.
Diệp Thành đi theo sau, hắn lên đỉnh núi, sắc mặt tỏ ra cung kính, từ đầu tới cuối đều rất cung kính.
Kiếm Thần tỏ ra lãnh đạm, ông ta không hề thể hiện uy nghiêm của một Chuẩn Đế mà khẽ giơ tay đặt lên vai Diệp Thành, tiên quang rực rỡ thay Diệp Thành làm liền vết thương cũng như chữa khỏi phản phệ của hắn.
Diệp Thành đứng im, để cho Kiếm Thần trị thương cho mình, không lâu sau đó, tiên nhãn của hắn tự mở.
“Ngươi là hậu nhân của Lục Đạo”?, Kiếm Thần nói giọng ôn hoà, còn ôn hoà hơn trong mộng cảnh, khi nói còn nhìn vào Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành.
“Thứ lỗi cho vãn bối hiểu biết nông cạn, vãn bối không biết Lục Đạo là ai”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Trong những người cùng lớp, ta chỉ bại một lần, ông ấy mới chính là thần thoại Chư Thiên thực thụ”, vẻ mặt của Kiếm Thần vẫn điềm tĩnh, giọng nói từ tốn, ông ta giải thích về truyền thuyết một thời cổ xưa: “Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau, ngươi và ông ấy có lẽ có mối liên quan đến nhau”.
“Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau”, Diệp Thành lẩm bẩm, Lục Đạo trong lời nói của Kiếm Thần thật sự rất giống với Hồng Trần năm xưa, ấy vậy mà còn từng đánh bại cả thần thoại Chư Thiên.
“Cũng đến từ tương lai như vãn bối sao? Cũng giá lâm tới Chư Thiên Vạn Vực sao ạ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, khẽ cau mày: “Người trong hai bức tranh cổ đó chính là Lục Đạo sao?”
“Vì sao lại muốn ta tới Bắc Đẩu Tinh Vực?”, Kiếm Thần thu tay về, ông ta đã chữa xong mọi vết thương cho Diệp Thành.
“Có một nữ tử si tình vẫn hằng nhớ thương tiền bối”, Diệp Thành lấy ra một cái túi thơm, đó là túi thơm mà Đông Hoàng Thái Tâm đưa cho hắn trước khi rời Đại Sở, bên trên có ba từ Kiếm Phi Đạo do chính tay bà thêu.
“Tiền bối ấy tên là Đông Hoàng Thái Tâm, ở bên bờ Tinh Không”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Chư Thiên Kiếm Thần.
“Tâm Nhi”, lần đầu tiên Chư Thiên Kiếm Thần tỏ ra kích động, ông ta nhận lấy túi thơm mà tay run rẩy, một câu “Tâm Nhi”, mang theo bao nỗi niềm, thần thoại của Chư Thiên cũng có lúc mềm lòng, ông đã không còn nhớ lần trước gặp bà là khi nào, chỉ biết năm tháng dài đằng đẵng khiến thời gian phai mờ.
“Đại Sở gặp phải biến cố gì, vì sao lại mất đi mối liên hệ với Chư Thiên Vạn Vực?”, tay Kiếm Thần nắm lấy túi thơm, giọng nói khàn đi, nghe giọng thì ông ta đã biết sự tồn tại của Đại Sở từ lâu.
“Thiên Ma xâm phạm”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi, hắn phất tay tế ra một màn nước, bên trong đó lạc ấn cảnh tượng Thiên Ma xâm phạm, Đại Sở chiến tranh, từng cảnh tượng đều vô cùng đẫm máu.
Nhìn màn nước đó, cho dù là Chư Thiên Kiếm Thần cũng thay đổi hẳn sắc mặt.
Đó là sơn hà rộng lớn nhưng lại bị bóng tối nhấn chìm, ập vào mắt chỉ toàn máu là máu giống như địa ngục chốn nhân gian vậy.
Chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở đang chiến đấu, chín mươi triệu tu sĩ của Thiên Huyền Môn liều mạng hi sinh, từng bóng người ngã xuống, từng sinh mạng nằm lại trên tường thành, bọn họ dùng máu và xương của mình để đổi lấy trường thành đẫm máu cho Chư Thiên Vạn Vực.
Kiếm Thần như nghe ra được sự bi thương trong lời nói của Diệp Thành, đó là tiếng gào thét của những anh hồn chiến đấu quên mình.
Tiên thể của thần thoại của Chư Thiên, run lên, nước mắt dàn dụa, ông ta không ngờ trăm năm trước Đại Sở lại phải đối đầu với cuộc xâm lược của Thiên Ma, chiến tới mức thảm hại thế này, không ta không ngờ rằng vì để bảo vệ Chư Thiên Môn và Vạn Vực Thương Sinh mà chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở phải chiến đấu gian lao như vậy.
Vút!
Tiếng kiếm kinh thế vang lên, áp lực trấn áp chư thiên, cả Bắc Đẩu Tinh Vực đều phải chiến, cho dù là trời đất hay tinh không thì đều hoá thêm lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, màn nước dần biến mất, chỉ để lại bóng hình chín mươi triệu anh hồn đẫm máu của Đại Sở trong hư không.
Chư Thiên Kiếm Thần trầm lắng, ông ta đứng bất động như một pho tượng trên đỉnh núi.
Thần thoại của Chư Thiên cũng có nỗi nuối tiếc của mình, ông không thể bảo vệ bà vào lúc khó khăn nhất, không thể chắn trước thương sinh trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, thần thoại một đời bật cười trào phúng.
Diệp Thành cũng như pho tượng đứng bất động giữa từng làn gió lạnh rít qua.
Hồi lâu mới thấy Kiếm Thần quay đầu tĩnh lặng nhìn Diệp Thành, đó là một người thanh niên dẫn theo tu sĩ của Đại Sở xông lên trảm diệt Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Môn của Chư Thiên Vạn Vực.
Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, hắn lấy ra một tấm lệnh bài, đó là kiếm lệnh thần nữ Côn Luân của Đông Hoàng Thái Tâm: “Tiền bối có lẽ biết Côn Luân Hư ở đâu, Đại Sở căn bản đã bị huỷ hoại, không trụ được nổi năm trăm năm”.
“Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã mất đi mối liên hệ, làm sao ngươi có thể tới đây được?”
“Nhờ hố đen không gian ạ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!