Lý Khang một chưởng hất văng ba cảnh giới Hoàng!
Tin tức này như mọc cánh bay khắp Đại La Kiếm Tông, tiên sơn lập tức trở nên sục sôi.
Mà ở bên này, Diệp Thành đã kéo Nhiếp Phong đến một ngọn núi hẻo lánh, tìm một hang động kín đáo.
Nhiếp Phong nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.
Đi theo Diệp Thành cả chặng đường, hắn ta cũng đã hiểu ra sư đệ tên Lý Khang này của mình vẫn luôn che giấu thực lực thật sự, nếu không cũng không thể một chưởng hất bay được cả ba người.
Diệp Thành không nói gì, phất tay tế ra kết giới, bao phủ đất trời trong phạm vi nghìn trượng.
Nhiếp Phong cau này, phất tay tế ra kết giới là thần thông mà Thánh Nhân mới có, hắn ta càng ngày càng không hiểu nổi sư đệ này của mình.
“Hoan nghênh trở lại!”
Diệp Thành mỉm cười, vung tay búng ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong còn đang kinh ngạc thì cơ thể đã run lên, sau đó hai tay ôm đầu.
Diệp Thành nhìn Nhiếp Phong rồi lấy lư đồng mua từ chỗ Trịnh Đào ra, cho tiên hoả bao quanh nó.
Lư đồng rung lên, ma văn khắc phía trên cũng lưu chuyển, một giọt Ma huyết ẩn chứa ma lực tinh tuý được luyện hoá ra lập tức bị Diệp Thành hấp thu, dung nhập vào Ma đạo.
Giống như hai lần trước, hắn lại nhìn chằm chằm tiểu đỉnh, mở Tiên Nhãn ra nhưng không thể nhìn thấu bí mật của tiểu đỉnh này, chỉ biết nguyên liệu đúc thành nó rất đặc biệt, cực kỳ cứng chắc.
“Diệp Thành sư đệ, cái lư này có nguồn gốc thế nào vậy?”, Đoàn Ngự ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cất tiếng hỏi.
“Chắc là vật của Ma tộc”.
“Vật của Ma tộc? Trùng hợp thật, ta cũng có một cái”.
“Huynh cũng có?”, Diệp Thành giật mình sửng sốt.
“Ta lấy được nó từ một ngôi cổ mộ”, Đoàn Ngự khẽ phất tay, đưa ra một chiếc tiểu đỉnh: “Nếu nó có ích với Diệp sư đệ thì tặng đệ đó, ta giữ lại cũng không dùng đến”.
“Đa tạ Đoàn Ngự sư huynh”, Diệp Thành mỉm cười, nhận lấy lư đồng Đoàn Ngự đưa ra.
Lư đồng này giống với ba lư đồng trong tay hắn, chất liệu giống nhau, ma văn phía trên cũng giống hệt.
Ù!
Lư đồng rung lên, ba lư đồng còn lại cũng bay ra, bốn lư đồng lơ lửng bay lượn quanh nhau, có vẻ rất vui mừng, ma lực tản ra, đan xen từng sợi tạo thành một bức tranh.
Diệp Thành hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm bức tranh mà bốn lư đồng đan xen tạo thành.
Hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng cường tráng, mạnh mẽ, vững chãi như núi, đó hẳn là một người rất mạnh, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành cảm thấy hai mắt châm chích, tâm thần hoảng hốt.
Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng rồi bình tĩnh lại.
Bốn tiểu đỉnh ngừng rung, bức tranh đan xen cũng dần biến mất.
Diệp Thành cất bốn tiểu đỉnh đi, chúng quá kỳ lạ, với thực lực của hắn cũng suýt mất khống chế, vũ khí này chắc chắn có lai lịch rất lớn, cũng chắc chắn có cất giấu bí mật không ai biết.
“Ưm!”
Nhiếp Phong vẫn đang ôm đầu đau đớn rên rỉ.
Tia tiên quang dần dung hợp, ký ức kiếp trước không ngừng hiện về, một đoạn ký ức phủ đầy bụi dần xuất hiện.
Diệp Thành trở về bộ dạng ban đầu, hắn muốn khi Nhiếp Phong tỉnh lại, vừa nhìn thấy đã có thể nhận ra hắn là Diệp Thành.
Không biết đến lúc nào Nhiếp Phong mới ngừng run rẩy, hai mắt đẫm lệ ngẩn người nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó cho dù là quá khứ hay hiện tại thì vẫn rõ ràng như thế.
“Nhiếp Phong sư huynh, hoan nghênh trở lại!”
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười là nước mắt thăng trầm.
“Một trăm năm rồi!”
Nhiếp Phong đột nhiên tiến lên ôm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi cao bảy thước mà lại nước mắt dàn dụa.
Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, vào giây phút cuối cùng trước khi tỉnh mộng hắn nhìn thấy bóng lưng tiêu điều của Diệp Thành sát phạt về Bắc Chấn Thương Nguyên đòi lại nợ máu cho Đại Sở, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Sau khi tỉnh mộng thì đã luân hồi từ kiếp trước đến kiếp này, năm tháng dài đằng đẵng, trăm năm uổng phí, có thể nhìn thấy người cùng quê hương ở kiếp trước ngay khi vừa tỉnh lại, tâm trạng của Nhiếp Phong lúc này có thể tưởng tượng được, cảnh tượng ấy thật khiến người ta muốn khóc.
Diệp Thành lại tế ra vài tầng kết giới nữa để bảo vệ động phủ này, sau đó cho Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp còn lại ra.
“Mọi người…”
Nhìn thấy Đoàn Ngự và rất nhiều người cùng quê hương, nước mắt trên mặt Nhiếp Phong vừa được lau khô giờ đây hai mắt lại chứa đầy lệ nóng.
Diệp Thành khẽ cười, giơ tay búng một tia tiên quang nữa vào đầu mày của Nhiếp Phong.
Tiên quang này mang theo rất nhiều ký ức, có của Đại Sở, cũng có những chuyện xảy ra sau khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, chẳng hạn như hắn đã tìm được bao nhiêu người chuyển kiếp, chẳng hạn như hắn đã tìm được những ai.
Đương nhiên có một số chuyện hắn sẽ không nói cho Nhiếp Phong, ví dụ như một trăm năm cô đơn trong hố đen không gian.
Khung cảnh người đồng hương ôm nhau khóc thút thít rất cảm động.
Mãi đến đêm khuya Diệp Thành mới đưa nhóm Đoàn Ngự vào lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, dù sao đây cũng là Đại La Kiếm Tông, có Thánh Vương trấn thủ, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ khó lường, cẩn thận vẫn hơn.
Ngoài cửa động phủ chỉ còn lại Nhiếp Phong và Diệp Thành, hai người tay cầm bình rượu, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Diệp Thành lại biến về hình dáng của Lý Khang, Nhiếp Phong nhìn mà cười lắc đầu, cũng đã hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể một chưởng quét bay ba cảnh giới Hoàng, với sức chiến đấu của hắn hoàn toàn có thể làm được điều này.
“Nói chuyện chính đây”, Diệp Thành sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn Nhiếp Phong: “Sư huynh có biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu không? Đệ cần thông qua sợi kiếm ý đó thử liên lạc với Chư Thiên Kiếm Thần”.
“Không biết”, Nhiếp Phong khẽ lắc đầu: “Đừng nói là ta, đến Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cũng chưa chắc đã biết kiếm ý đó ở đâu, có lẽ chỉ Thánh Nhân mới biết thôi, bởi nó thực sự quá bí ẩn”.
“Vậy thì khó rồi”, Diệp Thành vò đầu bứt tai.
“Chỉ dựa vào kiếm ý của Kiếm Thần là có thể tìm được Chư Thiên Kiếm Thần sao?”, Nhiếp Phong ngập ngừng hỏi thử.
“Đệ đã kiểm tra bí quyển về vấn đề này rồi”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Với tồn tại cấp bậc như Chư Thiên Kiếm Thần, phần lớn kiếm ý sẽ mang theo linh trí, một khi đánh thức được linh trí trong kiếm ý ấy thì khả năng cao sẽ liên lạc được với bản thể của Kiếm Thần, ít nhất thì cũng có thể tìm được một chút gì đó liên quan đến ông ấy”.
“Mấy ngày tới Đại La Kiếm Tông sẽ chọn lại thần tử, những người có biểu hiện xuất sắc sẽ có vinh dự cảm ngộ kiếm ý của Kiếm Thần”, Nhiếp Phong nói ngay: “Với sức chiến đấu của Diệp sư đệ, đến thần tử Đại La cũng có thể giết thì giành được vị trí thần tử hẳn là không khó, đến lúc đó đệ sẽ biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu thôi”.
“Lại phải kéo dài thời gian”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Mệt mỏi hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi một thời gian”, Nhiếp Phong vỗ vai Diệp Thành, hiếm thấy nở một nụ cười, khuôn mặt đầy thăng trầm của Diệp Thành khiến người ta xót xa, hắn ta có thể tưởng tượng được để tìm người chuyển kiếp mà một trăm năm nay hắn đã khổ sở thế nào.
“Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi!”, Diệp Thành nở nụ cười, đặt tay sau gáy nằm xuống đất, đúng là hắn cũng mệt rồi, từ Đại Sở đến Chư Thiên Vạn Vực, một trăm năm, cả một chặng đường mệt mỏi.
“Hai người ở đây à”, khi họ đang nói chuyện thì một người trèo lên đỉnh núi, kẻ đó chính là Trịnh Đào.
“Sao ở đâu cũng có huynh thế?”, Diệp Thành liếc nhìn Trịnh Đào.
“Đừng đùa nữa, sư tôn gọi hai người đấy”, Trịnh Đào ngoáy tai, hắn ta và Lý Khang do Diệp Thành đóng, với Dương Phong do Nhiếp Phong đóng là đồng môn, nói về sức chiến đấu thì hắn ta còn kém xa lắm.
“Đi thôi”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, nếu đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, hắn không tò mò về người gọi là sư tôn của Lý Khang, mục đích của hắn là kiếm ý của Kiếm Thần.
“Về núi thôi”, Nhiếp Phong cũng đứng dậy.
“Chờ ta với”, Trịnh Đào nhanh chóng đuổi theo, nhìn Nhiếp Phong rồi mới đưa mắt nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt rất kỳ lạ: “Ta không ngờ ngươi lại mạnh đến thế đấy”.
“Có muốn có chỗ dựa vững chắc không?”, Diệp Thành thản nhiên nói.