Cút!
Cái họng của Ngưu Thập Tam cất lên rất cao.
Cho tới đêm khuya mấy người mới ngừng lại, bọn họ cầm vò rượu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nói về những chuyện năm xưa, nhớ lại từng người của kiếp trước, ánh mắt hoang hoải.
Không biết vì sao mà nhìn mãi nhìn mãi, trong tinh không lại chợt có một vì sao rơi xuống, vẽ ra tinh quang tuyệt đẹp trong màn đêm.
Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là một vì sao mà là một bóng hình bay xuống.
Rầm!
Sau tiếng động, một ngọn núi ở phía xa sụp đổ.
Chuyện gì thế?
Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam lần lượt đứng dậy.
Yên Lão Đạo!
Diệp Thành nheo mắt, bóng người vừa bay xuống kia chẳng phải là người cùng hắn đi cứu Yên Xích Hà của Đại Sở Hoàng Yên ở kiếp trước sao?
Nghĩ rồi Diệp Thành định đứng dậy bay về phía đó nhưng sau khi bước đi một bước lại chợt dừng lại vì còn có thêm một bóng hình nữa.
Đó là một người mặc hắc bào, trong màn đêm, bóng người này chẳng khác gì ma quỷ mang theo uy lực chiến đấu khiến người ta phải sợ hãi.
Là hắn.
Diệp Thành cau mày, đó chẳng phải là người bóng đen mà Tư Đồ Nam độ kiếp truy sát cả đêm sao? Thánh Nhân của Sâm La Điện, vả lại còn không phải là một Thánh Nhân tầm thường, tu vi ở tầng thứ chín.
Thánh Nhân!
Phía Ngưu Thập Tam tái mặt như thể nhận ra người bóng đen đó.
Quay lại!
Diệp Thành lôi cả ba người vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi tiếp tục bay về phía Yên Lão Đạo.
Phía này, Yên Lão Đạo lảo đảo đứng dậy, toàn thân máu me be bét, ông ta bị thương quá nặng, rất nhiều đoạn xương trắng hếu lòi ra ngoài, đáng sợ nhất đó là phần ngực có một vết thương sâu trào máu.
Ngươi trốn nổi không?
Người bóng đen đã đến, đứng giữa hư thiên, vẻ mặt tôi độc, ánh mắt loé lên u quang, ông ta nhìn Yên Lão Đạo, uy lực mạnh mẽ, ông ta bay từ trên trời xuống, choán lấp cả bầu trời.
Phụt!
Yên Lão Đạo vừa đứng vững đã bị ép đến mức phun ra cả miệng máu, cả cơ thể nửa quỳ dưới đất.
“Giao ra đi”, người bóng đen kia cười u ám: “Có lẽ bổn thánh còn có thể khiến ngươi chết nhanh hơn một chút”.
“Không có”, Yên Lão Đạo hắng giọng cố gắng ngưng tụ khí huyết, tế ra một đạo đạo phù huyết sác dán vào trán, tiên quang của đạo phù loé sáng bay vào trán ông ta, hoá ra một đạo thần văn cổ xưa, khí thế ông ta lên cao khiến người bóng đen kia cảm thấy khó hiểu.
“Muốn chết”, kẻ bóng đen kia giáng một chưởng từ trên trời xuống, một chưởng nặng tựa núi non, còn chưa xuống đến nơi mà mặt đất đã nứt lìa.
Vẻ mặt Yên Lão Đạo điên cuồng, ông ta liều mạng xông lên, miệng nhẩm chú văn, xung quanh ông ta hiện lên rất nhiều phù văn to bằng nắm tay trẻ nhỏ, tự hình thành nên cửu cung bát quái.
Phá!
Sau tiếng hô của Yên Lão Đạo là sát kiếm được ông ta giơ lên chĩa vào hư thiên.
Cửu cung bát quái bay lên trời va chạm với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Hư thiên rung chuyển, chưởng ấn và cửu cung bát quái lần lượt nứt lìa.
Kẻ bóng đen kia hết sức dị thường còn cơ thể Yên Lão Đạo lại nứt ra, ông ta cố gắng chống đỡ lại một đòn công kích mạnh mẽ của Thánh Đạo tầng thứ chín, như vậy cũng đã đủ tự hào rồi.
Chết đi!
Người bóng đen mất đi nhẫn nại, chỉ tay vào hư không, hoá ra thần mang bay về phía trán của Yên Lão Đạo.
Đáng chết!
Yên Lão Đạo nghiến răng, cơ thể lảo đảo, nhất chỉ thần mang chĩa thẳng vào ông ta, ông ta tự nhận không thể né tránh, cũng tự nhận không đấu lại được, đó là chiêu tuyệt sát nhằm vào nguyên thần, không phải ông ta có thể chống đỡ.
Thế nhưng đúng lúc này có một bàn tay đặt vào vai ông ta từ phía sau kéo ông ta lại.
Diệp Thành đến rồi, hắn kéo Yên Lão Đạo đi rồi chắn trước người ông ta, thi triển bí thuật thái hư dịch chuyển nhất chỉ thần mang của người bóng đen kia vào hố đen không gian.
Có điều, người bóng đen kia là Thánh Đạo tầng thứ chín, một đòn tuyệt sát của ông ta không phải dễ dàng mà có thể hoá giải được, mặc dù là thái hư động nhưng cũng chỉ trụ được không tới một giây liền nổ tung.
Diệp Thành gặp phản phệ, khoé miệng trào máu.
Đa tạ đạo hữu!
Yên Lão Đạo lau đi vệt máu nơi khoé miệng, ông ta kinh ngạc nhìn Diệp Thành, không ngờ nổi một cảnh giới Hoàng lại có thể địch lại được đòn công kích của mình.
Đáng tiếc là Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào, lại đeo mặt nạ quỷ minh và dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi bí thuật khiến khả năng quan sát của Yên Lão Đạo không thể nhìn thấu chân dung.
Diệp Thành không đáp lời mà nhìn chằm chằm vào hư thiên, người bóng đen kia cũng chú ý tới hắn, một khi khai chiến thì nhất định sẽ gặp phải đòn tuyệt sát bá đạo.
“Ngươi không hề đơn giản”, trên hư thiên vang lên giọng nói của người bóng đen, “có thể trụ được một đòn công kích của ta mà không chết thì trong tu sĩ cảnh giới Hoàng ngươi là người thứ hai”.
“Vậy ai là người đầu tiên?”, Diệp Thành hào hứng nhìn người bóng đen kia.
Nghe vậy, người bóng đen tối sầm mặt, nhớ tới người đầu tiên có thể phá được đòn công kích của mình mà không chết, sát khí của ông ta lại trỗi dậy, tên đó thực sự khiến ông ta phải chịu nhục không ít lần.
Có điều ông ta đâu biết người đầu tiên có thể phá được đòn công kích của ông ta và Diệp Thành căn bản là một người, chẳng qua ông ta không nhận ra Diệp Thành mà thôi.