Trong u minh dường như có một âm thanh hư ảo vang lên, khiến cơ thể tên thanh niên áo trắng không tự chủ được lại run lên lần nữa, đôi mắt sâu thẳm đẫm lệ, nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Diệp Thành bên ngoài, vẻ mặt không thể tin được, hắn ta không dám tin những điều này là sự thật.
Diệp Thành quay đầu lại cười sau đó tiếp tục bỏ chạy, bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa.
“Thiếu chủ!”
Trong đại đỉnh có một thanh niên đã quỳ gối trước Tư Đồ Nam, đó là con cháu của nhà Tư Đồ ở Tây Thục, mà Tư Đồ Nam là thiếu chủ của nhà Tư Đồ, bây giờ gặp lại tâm trạng không cần nghĩ cũng biết xúc động tới thế nào.
“Ừ ừ!”
Tư Đồ Nam trước nay luôn cà lơ phất phơ, lúc này cũng khóc không thành tiếng.
Đây giống như một giấc mơ, tỉnh lại đã là kiếp trước, kiếp này.
Bùm! Rầm!
Khi mọi người đang kích động thì bên ngoài vang lên tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của tất cả.
Hiện lên trong tầm mắt họ là một bức tranh đẫm máu.
Một cánh tay của Diệp Thành đã bị chém rơi, lúc này vẫn còn có máu tươi và ánh sáng kỳ lạ quẩn quanh.
Đúng vậy, Diệp Thành đã bị thương nhưng không phải bóng đen phía sau chém hắn, mà là một thanh niên tóc tím yêu dị ở phía trước chém, hắn ta cũng là một Thánh Nhân, tuy không mạnh bằng bóng đen kia nhưng cũng không phải Thánh Nhân tầm thường.
“Đường đường là Thánh Nhân mà lại đánh lén, đúng là không biết xấu hổ”, Diệp Thành hừ lạnh, thân thể loạng choạng, khóe miệng rỉ máu, hắn đã phát hiện ra đòn tuyệt sát của thanh niên tóc tím từ trước nhưng không tránh kịp, sát khí của Thánh Nhân quá mạnh khiến hắn không chỉ mất một cánh tay.
“Tuỳ ngươi thích nói gì thì nói”, thanh niên tóc tím cười nham hiểm, trong mắt hiện lên tia bỡn cợt và âm u.
“Thật sự cảm ơn đạo hữu”, bóng đen đuổi theo nói lời này với thanh niên tóc tím, nếu không nhờ người này ngăn Diệp Thành thì biết tới khi nào ông ta mới đuổi kịp được hắn.
“Nguyên thần của hắn cho ông, thân thể của hắn thuộc về ta”, tên thanh niên tóc tím cười nhạt nói.
“Ta cảm ơn ngươi không có nghĩa là sẽ phân chia chiến lợi phẩm với ngươi”, bóng đen liếc nhìn thanh niên tóc tím, giọng điệu lạnh lùng khinh thường: “Còn nữa, ngươi là cái thá gì mà cũng dám bàn điều kiện với bản Thánh?”
“Ông…”, tên thanh niên tóc tím bị bóng đen dạy dỗ, khuôn mặt lập tức trở nên gớm ghiếc.
“Có muốn hợp tác không? Chúng ta cùng xử ông ta”, Diệp Thành nháy mắt với thanh niên tóc tím.
“Được”, tên thanh niên tóc tím nổi giận, thật sự kề vai với Diệp Thành, hắn ta đồng ý nhanh chóng như vậy khiến Diệp Thành hơi ngạc nhiên.
Vì thế một tổ hợp kỳ lạ được ra đời.
Vừa nãy tên thanh niên tóc tím mới chặt một cánh tay của Diệp Thành.
Vừa nãy Diệp Thành còn mắng chửi hắn.
Thế mà bây giờ lại liên minh chiến đấu? Cùng đối phó với người kia? Đương nhiên là vậy rồi, nếu đấu một mình dù là Diệp Thành hay tên thanh niên tóc tím đều không phải đối thủ của bóng đen kia, nhưng nếu hai người hợp tác thì chưa biết thế nào.
“Hai tên vô dụng mà thôi”, bóng đen cười lạnh rồi biến mất, đến khí tức cũng tiêu tán không thể tìm ra.
“Tránh đi”, tên thanh niên tóc tím lạnh lùng nói, vừa nhắc nhở Diệp Thành vừa tránh đi.
“Chuyện nhỏ”, không cần tên thanh niên tóc tím nhắc, Diệp Thành cũng đã tự trốn đi, hắn cũng đang định nhắc hắn ta, dù sao hiện tại đã tạm thời là đồng đội, hắn không muốn vừa liên minh đã bị giết chết.
Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều, tên thanh niên tóc tím còn phức tạp hơn hắn nghĩ, dường như hắn ta rất quen thuộc lối đánh của bóng đen kia.
Bùm!
Hai người vừa chạy đi thì vùng tinh không họ vừa đứng đã bị nghiền nát thành một đống hỗn loạn, Diệp Thành thấy vậy thì cảm thán, may mà tránh nhanh, nếu trúng chiêu đó thì có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ.
“Ta đã xem thường các ngươi rồi!”
Bóng đen cười nhạt, một tay thi triển bí thuật, hơn nữa còn là bí thuật cực kỳ bá đạo.
Phong Thần Quyết!
Nếu đã biết đối phương định thi triển bí thuật, sao Diệp Thành có thể cho ông ta cơ hội? Một kiếm vô song nhắm thẳng tới giữa hai hàng lông mày của bóng đen.
Bóng đen cau mày, không ngờ Diệp Thành lại xông tới, ông ta lập tức ngừng thi triển bí thuật thay vào đó là búng ra thần mang, ngăn lại một kiếm của Diệp Thành.