Giấc mộng tan biến, Diệp Thành mở mắt ra.
Oa!
Vừa mở mắt còn chưa kịp nghĩ lại giấc mộng Diệp Thành đã vô thức quay mặt đi, bởi vì thần quang chói loá đập thẳng vào mắt khiến hắn phải quay đi tránh ánh sáng, muốn giơ tay che nhưng phát hiện tay chân hắn đã bị trói.
“Thế… Thế này là thế nào?”
Lúc này Diệp Thành mới nhận ra mình không còn ở dưới lòng đất nữa, xung quanh cũng không tối tăm, chẳng những không tối mà còn cực kỳ sáng, điều kỳ lạ nhất là hắn đang bị trói trên một cây cột đồng.
Diệp Thành sửng sốt, lật đật nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh có tiên quang chói lọi, là một thế giới mây mù bao phủ, trong mây mù có đạo tắc đan xen, phù văn thấp thoáng như ẩn như hiện.
Lư đồng!
Diệp Thành cau mày, lập tức đoán được mình đang bị phong ấn trong một pháp khí cường đại.
“Sao có thể như vậy?”
Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, thầm nói chắc là khi mình đang mơ thì bị tu sĩ cường đại đi ngang qua phát hiện nên mới kéo hắn từ dưới lòng đất lên rồi nhốt trong pháp khí này.
“Ra ngoài trước đã!”
Lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành nhẩm niệm thi triển Thiên Đạo.
Nhưng điều khiến hắn bất lực là thi triển không thành công, chỉ vì nhìn bức tranh kia khiến sức mạnh đồng tử của hắn hao tổn quá nhiều, không thể điều khiển được Thiên Đạo, muốn ra ngoài phải chờ đến khi sức mạnh đồng tử khôi phục.
“Ấy?”
Khi Diệp Thành đang bất lực thì có một cái đầu to tròn ngó vào miệng lư đồng, nhìn Diệp Thành ở dưới.
Đó là một lão già rất mập, vả lại còn là Thánh Nhân, râu không có một sợi nhưng vẻ mặt lại rất đáng sợ, cái miệng to đến mức nhét hai quả trứng vào cũng không thành vấn đề.
Diệp Thành hơi ngẩng đầu lên nhìn lão già béo: “Sao tiền bối lại bắt ta?”
“Vì hai ta có duyên”, lão già béo vuốt râu đầy ẩn ý, ồ không, là vuốt lông mày.
“Có thể cho ta ra ngoài được không?”, mặt Diệp Thành hơi đen lại.
“Không thể”.
“Ông bị điên à?”, Diệp Thành mắng luôn: “Lão tử đang ngủ ngon lại bị ông lôi ra, còn nhốt lão tổ trong lư đồng này nữa, có tin ta ra ngoài đạp chết ông không?"
“Ồ, tiểu tử ngươi cũng rất nóng tính đấy chứ”, lão già béo đưa tay vào lư đồng, búng vào trán Diệp Thành, tuy lực không lớn nhưng lại khiến đầu hắn ong ong.
Lúc này Diệp Thành lập tức ngoan ngoãn, vâng lời như một chú cừu nhỏ: “Ta chỉ là cảnh giới Hoàng thôi, ông bắt ta cũng không đáng tiền”.
“Vớ vẩn”, lão già béo lấy một chiếc túi đựng đồ ra lắc lư trước mặt Diệp Thành, đó là túi đựng đồ của hắn: “Cảnh giới Hoàng có thể có nhiều tiền thế này à? Ta chưa thấy hậu bối nào giàu có thế này đâu, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình! Biết bao nhiêu là bảo bối”.
“Ông không muốn biết vì sao ta lại có nhiều bảo bối vậy à?”, mặt Diệp Thành càng đen hơn.
“Vì sao?”
“Vì ta là đồ nhi của Kiếm Thần”.
“Đừng đùa nữa, ta nhìn thấy đồ nhi của Kiếm Thần rồi, không giống ngươi”, lão già béo ngoáy lỗ tai.
“Ông nhìn thấy đồ nhi của Kiếm Thần rồi?”, hơi thở của Diệp Thành trở nên dồn dập.
“Đây, như thế này cơ”, lão già béo lấy ra một bức tranh, trên đó có khắc hình một nữ tử: “Nhìn xem, đây mới là đồ nhi của Kiếm Thần, là nữ”.
“Ông chắc chắn cô ấy là đồ nhi của Kiếm Thần?”, Diệp Thành ho khan.
“Đảm bảo là thật”.
“Vậy thì đúng là…”, Diệp Thành cười gượng, hắn không ngờ đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lại là một cô nương, hơn nữa cô nương này thật sự càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng…
“Lai lịch của ngươi hẳn là không vừa”, lão già béo lại cất bức tranh vào trong ngực.
“Biết thì tốt, ta là thần tử của Côn Luân Hư”.
“Vừa nãy ngươi còn nói là đồ nhi của Kiếm Thần cơ mà. Nhưng Côn Luân Hư là gì thế?”
“Ông nghe thấy Đại La Chư Thiên bao giờ chưa?”
“Chưa”, lão già béo lắc đầu.
“Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đã nghe chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!