Đêm khuya, Diệp Thành mới thu tay lại.
Tô Tâm Nhi ngồi khoanh chân tại chỗ, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông cô thanh khiết vô cùng.
Diệp Thành bước lên đỉnh núi, hắn lấy ra hai bức tranh cuộn, một tấm là Sở Huyên, Sở Linh, một tấm vẽ Hồng Trần, dưới ánh sao, hai bức tranh này còn mang theo sắc màu thần bí khiến hắn nhìn không thấu.
Không biết từ bao giờ hắn mới cất tranh đi, lấy ra cái gương trong túi đựng đồ, lặng lẽ soi gương nhìn khuôn mặt mình.
Thế nhưng điều đáng bất ngờ đó là trong gương không hề có gương mặt hắn, như thể hắn không tồn tại vậy.
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi thê lương, không ai biết nụ cười của hắn có ý gì, càng không ai biết vì sao cái gương này lại không thể soi chiếu ra hắn, đáp án thần bí kia có lẽ cũng chỉ hắn biết, biết càng nhiều lại khiến tâm hồn hắn run rẩy.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay hắn hoá thành tàn tro bay đi.
Dưới bầu trời sao, bóng hình Diệp Thành trở nên hết sức đơn độc, cơn gió thổi bay mái tóc đen nhánh của hắn, hết lần này tới lần khác phả vào khuôn mặt hắn nhưng lại không thể che đi được nét thăng trầm của thời gian.
Đôi mắt Diệp Thành trở nên ảm đạm, trong nụ cười mang theo nỗi bi đát, hắn giống như pho tượng đứng đó sừng sững.
Bên dưới, Tô Tâm Nhi đã tỉnh lại, cô tĩnh lặng bước lên đỉnh núi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tô Tâm Nhi khẽ mím môi, cuối cùng cô cũng lựa chọn đứng sau Diệp Thành, khẽ bóp vai hắn như một nha hoàn đang giúp thiếu gia của gia tộc mình bớt mệt mỏi.
Trời càng về khuya, đôi mắt Diệp Thành rưng rưng, như thể hắn thật sự mệt rồi.
Tô Tâm Nhi mỉm cười, cô vén mái tóc cho Diệp Thành và khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất khiến tiên sơn này như khoác thêm lớp tiên y rực rỡ.
Trong giấc ngủ, Diệp Thành như cảm thấy có mùi hương nữ nhân bay tới nên vô thức mở mắt.
Tiếp đó, Diệp Thành vội đứng dậy, ái ngại lau đi nước miếng còn vương trên khoé miệng.
Lại nhìn Tô Tâm Nhi lúc này, phần chân váy của cô bị ướt một mảng lớn, cũng bởi nước miếng của Diệp Thành rớt vào, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô cũng không biết đường đường Thánh Chủ Thiên Đình khi ngủ còn chảy nước miếng.
Chỉ là vô tình thôi!
Diệp Thành ho hắng, hắn quay người bước xuống núi.
Tô Tâm Nhi khẽ mỉm cười bước theo.
Bên trong đại điện của nhà Mộ Dung lúc này chật bóng người, lão tổ, thánh chủ, trưởng lão của nhà Mộ Dung đều có mặt, vả lại bọn họ đều ăn vận trang nghiêm, chuẩn bị tiếp đón Thánh Vương bất cứ lúc nào.
Diệp Thành bước vào, sau hắn là Tô Tâm Nhi.
Ấy?
Mấy người phía Man Man tỏ ra bất ngờ đưa mắt sang nhìn.
Đây...!
Mấy người phía Man Man nhìn Diệp Thành một lát rồi ánh mắt dừng lại ở Tô Tâm Nhi, vả lại ánh mắt còn chú ý tới phần chân váy của Tô Tâm Nhi, lớp váy bị ướt trông rõ mồn một.
Thấy vậy, Tô Tâm Nhi vội lấy ra một lớp vải trắng che đi.
Ánh mắt của mấy người phía Man Man rất kì quái, bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt viết rõ một câu: Ngươi đã làm gì cô cô chúng ta rồi?
Thấy cái nhìn kì quái đó, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.
Trong chốc lát, bầu không khí bên trong đại điện trở nên khác thường, một nhóm lão bối nhà Mộ Dung nhìn chằm chằm Diệp Thành, một nhóm xoa cằm, một nhóm vuốt râu như coi hắn là kẻ khác loài vậy.
Đừng ồn ào!
Diệp Thành ho hắng, hắn cũng giống như Tô Tâm Nhi, đều cảm thấy gượng gạo.
Đến rồi, đến rồi!
Bầu không khí im ắng bên trong đại điện bị tiếng hô bên ngoài phá vỡ, Man Hùng bay vào đại điện như một đạo lưu quang.
Phía sau hắn còn có bóng người cường tráng từ từ xuất hiện, thân hình cao lớn vững chãi như núi, phần bả vai lộ ra ngoài, chân cũng để trần, toàn thân xẹt lên lôi điện, cơ bắp như giao long dồi dào sức mạnh, đôi mắt như chuông đồng lấp lánh thần quang.
Đó là Thánh Vương sao?
Tu sĩ mạnh của nhà Mộ Dung đưa mắt qua nhìn và đồng loạt ngẩng đầu vì Thánh Vương người Man trông rất cao lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!