Nào nào, tới đây chia nào!
Diệt được Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông, Diệp Thành và Man Hùng phân chia chiến lợi phẩm trên hư thiên.
Lại nhìn sang tiên sơn nhà Mộ Dung, đó là từng cặp mắt kinh ngạc, hai tên súc sinh này ở đâu ra vậy, đó là chín tu sĩ Chuẩn Thánh, nói diệt là diệt sao?
Đã lắm!
Diệp Thành và Man Hùng phân chia xong thì lần lượt nhìn sang tiên sơn nhà Mộ Dung.
Lại quay về hoa viên, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hai tên này đã thay đổi, bọn họ đã từng gặp những kẻ hung hãn nhưng chưa gặp kẻ nào hung hãn như vậy.
Ba tu sĩ Chuẩn Thánh nhà Mộ Dung cũng đến, không chỉ bọn họ mà các lão bối nhà Mộ Dung cũng đến đông đủ bao vây Diệp Thành và Man Hùng ba vòng trong ngoài giống như kẻ khác loài vậy.
“Ngươi...ngươi cũng lợi hại lắm”, Man Man nhìn sang Man Hùng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
“Ôi chao, đánh lâu như vậy mà chẳng ai cho ta ngụm nước nào”, Man Hùng chép miệng.
“Này, của ngươi đấy”, Man Man phất tay lấy ra mười mấy quả linh quả sau đó không quên liếc nhìn Man Hùng.
“Cái này ngon đấy”, Man Hùng toét miệng cười, tỏ ra chẳng dè dặt gì.
“Cô nương, chúng ta nói chuyện chút nhé?”, phía này, Diệp Thành nhìn sang nữ tử mặc y phục trắng.
“Đạo hữu, xin mời”, nữ tử tóc bạc vội nói rồi dẫn Diệp Thành vào trong nội viện, trên đường đi không quên liếc nhìn Diệp Thành mấy lần, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc, cảnh tượng trước đó quá kinh người và chấn động, cho tới bây giờ cô cũng vẫn chưa thể nào phản ứng lại kịp, tu vi cảnh giới Hoàng mà mạnh vượt trội thế này.
Cả hai người một trước một sau tới nội viện của hoa viên.
Vừa vào nội viện, nữ tử áo trắng liền hành lễ với Diệp Thành: “Đa tạ đạo hữu tương trợ, nhà Mộ Dung vô cùng cảm kích, mối ân tình lớn này nhà Mộ Dung cả đời không quên”.
“Người một nhà cả, có gì đâu”.
“Người...người một nhà?”
“Giúp cô quy vị”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán nữ tử kia.
Tiếp đó, hắn xoa mũi quay người, vẻ mặt có phần kì quái như nhớ lại sự việc xấu hổ năm xưa, đó là một dòng sông băng, một nữ tử đang tắm và vô tình bị hắn trông thấy.
Hự!
Nữ tử kia ôm đầu rít lên, thân hình run rẩy, vẻ mặt có phần đau đớn.
Sau khi tiên quang bay vào, kí ức kiếp trước của cô liên tục được mở ra, những sự việc năm xưa, cảnh tượng năm xưa cũng trở về trong chốc lát khiến đôi mắt mơ màng của cô dần trở nên rõ ràng.
Không biết đến bao giờ nữ tử này mới khẽ rùng mình nhớ về mọi việc và nhớ được tên của mình: Tô Tâm Nhi.
Ngươi...!
Tô Tâm Nhi thẫn thờ nhìn Diệp Thành như nhìn thể đang nhìn thấy mộng ảo.
Chào mừng cô quay trở lại!
Diệp Thành mỉm cười, hắn nói với giọng nghẹn ngào.
Một trăm năm rồi!
Tô Tâm Nhi không kiềm chế được cảm xúc, cô tiến lên trước ôm chầm lấy Diệp Thành, khuôn mặt áp vào ngực hắn, tham lam nghe từng nhịp tim của hắn. Năm ngón tay đan vào nhau như dùng hết sức, đôi mắt dàn dụa nước mắt thấm ướt áo Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, hắn không né tránh, đây là cái ôm của những người đồng hương với nhau, hắn tự nhận không hề có xen lẫn chút tình cảm nam nữ nào.
Không lâu sau đó, Tô Tâm Nhi cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra, cô cúi mặt, bàn tay còn vấn vấn vạt áo, khuôn mặt ửng hồng, cô nhớ lại chuyện kiếp trước và nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Thành, đó quả thực là cảnh tượng hết sức ướt át, cơ thể của cô đã bị Diệp Thành nhìn thấy toàn bộ.
Diệp Thành ho hắng tỏ ra có phần ái ngại.
Cô cô?
Bầu không khí gượng gạo bị một câu nói bên ngoài làm gián đoạn.
Nghe vậy, Tô Tâm Nhi vội lau đi nước mắt cúi đầu cười ngây ngốc.
Phía Man Man tới rồi, còn có cả Man Hùng nữa, vả lại còn nắm tay nhau đi vào khiến Diệp Thành nhìn mà sững sờ, mới chưa được bao lâu mà đã thành đôi rồi, tốc độ cũng nhanh thật.
Được không?
Man Hùng chỉnh lại cổ áo, sau đó không quên vuốt tóc tự sướng.
Được lắm!
Diệp Thành xoa cằm trong đầy hiện lên suy nghĩ quái dị, không biết bây giờ mà ôm Tô Tâm Nhi vào lòng thì Man Hùng sẽ có phản ứng thế nào, ngươi ôm cháu gái nhà người ta, ta ôm cô cô của người ta, như vậy phân chia vai vế cũng dễ rồi, ngươi còn phải gọi ta là cô phụ đấy.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Diệp Thành.
Ba tu sĩ Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung cũng đến nhưng trên khuôn mặt lại rõ vẻ lo âu.
Diệp Thành mỉm cười, “ba vị tiền bối, bên trong Cực Dương Tông kia có phải có tu sĩ Thánh Nhân không?”
“Đúng như tiểu hữu nói”, một Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung vội nói, “lần này chúng ta tới đây mà muốn đề nghị tiểu hữu nhanh chóng rời khỏi đây, chín tu sĩ Chuẩn Thánh bị tiêu diệt, Cực Dương Tông chắc chắn sẽ tới đây nữa, nhà Mộ Dung cũng sẽ chuyển đi trong đêm nay, có lẽ phải rời khỏi tinh vực này để lánh nạn”.
“Đừng mà, chúng ta không sợ chúng”, Man Hùng lập tức nói, “chẳng phải chỉ có Một Thánh Nhân sao?”
“Không phải một, mà...mà là ba”.
“Một với ba cũng không có gì khác biệt, chúng ta có Thánh Vương”.
“Thánh... Thánh Vương?”, ba Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung kinh ngạc không đứng vững, hai từ Thánh Nhân giống như tiếng sấm đánh ngang tai khiến đầu bọn họ ong ong, đó là sự tồn tại còn cao hơn cả Thánh Nhân một bậc.
“Cha ta chính là Thánh Vương”, Man Hùng toét miệng cười.
“Sao chưa từng nghe huynh nói chuyện này trước đó bao giờ?”, Man Man bất ngờ nhìn sang Man Hùng.
“Muội cũng không hỏi mà”, Man Hùng nhướng vai, “vả lại lần nào ta đến cũng bị mọi người đánh cho bầm dập, cũng may da ta dày, cũng may tính khí của ta ta tốt”.
“Không ngờ là con của Thánh Vương, nhà Mộ Dung trước...trước đó thật sự là mạo phạm rồi”, ba Chuẩn Thánh vội hành lễ, nói rồi không quên lau đi mồ hôi, con trai của Thánh Vương mà còn bị bọn họ đánh không chỉ một lần, cảm giác giống như nhà Mộ Dung vượt qua quỷ môn quan được vài lần rồi vậy.
“Người một nhà, người một nhà cả thôi”, Man Hùng mỉm cười, nói rồi không quên đứng về phía Man Man.
“Ai là người một nhà với huynh”, Mna Man liếc xéo Man Hùng.
“Xem muội kìa, còn ngại nữa”.
“Người một nhà cả”, phía này, ba tu sĩ Chuẩn Thánh cũng vô cùng kích động, bọn họ có thể kết thông gia với Thánh Vương thì sao phải sợ Cực Dương Tông.
“Đừng chậm trễ nữa, đi mời cha ngươi tới đi”, Diệp Thành đạp cho Man Hùng một cái, “Cực Dương Tông có thể tới đây bất cứ lúc nào”.
“Được rồi”, Man Hùng không kéo dài thời gian thêm, hắn lập tức quay người và biến mất, sau khi hắn đi, ba tu sĩ Chuẩn Thánh khác vội đi ra ngoài, có Thánh Vương đương nhiên không phải sợ Cực Dương Tông, nhà Mộ Dung cũng không cần phải đi lánh nạn nữa.
Bên trong hoa viên chỉ còn lại Diệp Thành và Tô Tâm Nhi, bầu không khí trở nên gượng gạo, càng vậy thì cảnh tượng trước kia lại hiện lên trong đầu bọn họ.
“Ngồi xuống đi, ta giúp cô tẩy luyện huyết mạch”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Đa tạ Thánh Chủ”, Tô Tâm Nhi mỉm cười vội khoanh chân ngồi xuống.
“Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành tế ra tiên hoả và thiên lôi, căn nguyên thánh thể theo đó bay ra.
“Những người khác của Đại Sở...”, Tô Tâm Nhi nhìn Diệp Thành định nói gì lại thôi.
“Tìm thấy một số, những người khác ta vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười gảy một đạo thần quang vào trán Tô Tâm Nhi, bên trong tiên quang còn dung hoà rất nhiều kí ức, đó là những việc mà Tô Tâm Nhi muốn biết như nhà họ tô, như người chuyển kiếp của Đại Sở hay những việc xảy ra khi hắn tới Chư Thiên Vạn Vực.
Đương nhiên có một số chuyện Diệp Thành sẽ không nói cho Tô Tâm Nhi như trăm năm hắn sống trong hố đen không gian.
Đôi mắt Tô Tâm Nhi lại long lanh nước, trải qua cả trăm năm trời, kiếp trước kiếp này, những kí ức kia đối với cô đều đáng nâng niu trân trọng.
..........
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!