Ngươi là ai?
Nhìn Diệp Thành, nữ tử kia chợt cau mày, không biết vì sao mà người thanh niên trước mặt lại cho cô một cảm giác hết sức thân thuộc.
Cô là cố nhân?
Diệp Thành mỉm cười, hắn không tế ra tiên quang luôn vì bên ngoài kia nhóm lão bối đã xông vào đây, không chỉ mình bọn họ mà chín người phía Man Man cũng đi vào, người nào người nấy nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kì quái.
Man Hùng cũng tới, hắn nhìn nữ tử mặc y phục trắng mà thẫn thờ như thể nhận ra đó là ai chuyển kiếp thành.
“Cô cô, người biết hắn không?”, Man Man lên tiếng nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia.
“Ta không quen”, nữ tử kia khẽ mỉm cười.
“Cô cô”, Diệp Thành tỏ ra khá bất ngờ, hắn không ngờ người chuyển kiếp mới chỉ trăm tuổi còn có cả vai vế này, vả lại điều khiến hắn phải bất ngờ đó là đều là người một nhà mà phía Man Man và cô cô của họ lại khác nhau đến vậy, một người là nữ tử mỏng manh còn chín người cháu của cô ta lại có thân hình to cao.
“Ta tới đây mấy lần sao chưa từng gặp cô ấy nhỉ?”, Man Hùng gãi đầu nhìn nữ tử y phục trắng với vẻ mặt khó hiểu.
“Cũng đúng thôi, ta chưa từng vào đây, đây là lần đầu tiên ta vào”, Man Hùng nói với giọng gượng gạo, lần nào hắn tới đây cũng bị đánh túi bụi, đừng nói tới chuyện bước chân vào tiên sơn của mấy nữ nhân phía Man Man.
“Cô cô, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”, Diệp Thành lên tiếng, mỉm cười nhìn nữ tử kia.
“Ta...”, nữ tử hé miệng cười, cô còn chưa nói xong thì đã cau mày nhìn ra bên ngoài tiên sơn.
“Lại là bọn chúng”, phía Man Man cầm chặt binh khí trong tay, vẻ mặt lạnh hẳn lại, sắc mặt nhóm lão bối cũng không khá khẩm hơn là bao, trong mắt tất cả bọn họ lúc này loé lên hàn quang.
“Chín Chuẩn Thánh, trận thế lớn đấy”, Man Hùng nhướng mày, đưa mắt liếc qua bên kia.
“Xem ra tới gây sự rồi”, Diệp Thành xoa cằm, dù cách rất nhiêu đỉnh núi nhưng hắn vẫn nhìn thấy hư thiên bên ngoài tiên sơn có một nhóm lão già mặc áo bào tử vân, tất cả đều có tu vi Chuẩn Thánh, khí thế súc sôi khiến thiên địa thậm chí là cả tiên sơn đều rung chuyển.
“Ta nói này, bọn họ có lai lịch gì vậy?”, Man Hùng nhìn sang Man Man.
“Người của Cực Dương Tông”, mặc dù không mấy dễ chịu với Man Hùng nhưng Man Man vẫn đáp lời hắn.
“Trận thế lớn thế này không phải là tới để thu phí bảo kê chứ?”
“Thu cái gì chứ”, Man Man tức tối đạp cho Man Hùng một cái.
“Có gì từ từ nói mà”, Man Hùng đau đớn rít lên.
“Thần tử của Cực Dương Tông thích cô cô”, tỷ tỷ thứ hai của Man Man lạnh giọng, “năm lần bảy lượt tới đây gây chuyện, năm xưa nếu không phải gia gia trấn thủ thì bọn họ đã cướp cô cô đi rồi, hiện giờ gia gia quy tịch, bọn họ không có gì phải kiêng dè”.
“Thần tử Cực Dương không phải thứ gì tốt đẹp”, tỷ tỷ thứ ba của Man Man hắng giọng, “những năm gần đây những nữ tử bị hắn ta hãm hại không dưới mười nghìn người”.
“So với tên đó thì ta thấy ta đáng tin hơn nhiều”, Man Hùng vuốt tóc tự sướng.
“Mộ Dung Tiên, thần tử của nhà ta có lời mời”, khi mọi người đang trò chuyện thì bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng cười u ám.
“Đạo hữu Cực Dương Tông ức hiếp người quá đáng”, kẻ mạnh của gia tộc Man Man đều bay lên trời nhưng chỉ có ba người ở cảnh giới Chuẩn Thánh, so với chín tu sĩ Chuẩn Thánh ở phía đối phương thì rõ ràng là sức mỏng hơn hẳn.
“Đừng có thể hiện cho sĩ diện mà không cần”, Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng.
“Ngươi...”
“Giao Mộ Dung Tiên ra thì mọi chuyện dừng lại”, một Chuẩn Thánh khác của Cực Dương Tông hắng giọng mang theo sát khí vang dội khắp hư thiên: “Nếu không thì hôm nay được định sẵn là ngày mà nhà Mộ Dung không còn lại mạng sống”.
“Cô cô, người không thể đi”, phía Man Man lần lượt nhìn sang cô cô của mình.
“Nhà Mộ Dung không còn lựa chọn nào khác”, nữ tử y phục trắng mỉm cười lắc đầu rồi bước vào hư thiên.
“Đừng vội”, Diệp Thành mỉm cười kéo nữ tử mặc y phục trắng lại.
“Đạo hữu tìm ta có việc gì thì cứ nói đi”, nữ tử áo trắng khẽ cười, nói: “Lần này ta đi có lẽ không thể quay về”.
“Vậy thì đừng đi nữa là được”, Diệp Thành nhướng vai bay vào hư thiên, bước ra khỏi tiên sơn của nhà Mộ Dung và ném về phía chín Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông ánh nhìn đầy thú vị: “Chín vị tiền bối, trận thế lớn đó”.
“Một cảnh giới Hoàng không có tư cách nói chuyện với chúng ta, cút”, một Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng.
“Nói chuyện tử tế không nghe cứ phải muốn ta đánh mới chịu”, Diệp Thành vặn cổ, trong tay có thêm cây gậy răng sói, đó là cây gậy do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, vô cùng hung hãn.
“Muốn chết”, một tu sĩ Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng bay từ trên trời xuống, giáng một chưởng về phía Diệp Thành.
“Được lắm”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không cười mà tiến, bước ra Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn tấn công và nhanh chóng sát phạt tới trước tu sĩ Chuẩn Thánh kia.
“Ngươi...”, tu sĩ Chuẩn Thánh kia thay đổi sắc mặt, không biết Diệp Thành còn có thân pháp dị thường thế này.
“Lên đường xuống hoàng tuyền thì đi chậm một chút”, Diệp Thành vung gậy răng sói, hắn tung một gậy đập tan cái đầu của tu sĩ Chuẩn Thánh kia thành huyết vụ, thần hải vỡ tan, thần đài nứt lìa, nguyên thần tiêu tán.
“Đây...”, tám tu sĩ Chuẩn Thánh còn lại của Cực Dương Tông tái mặt, bọn họ nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.
“Đây...”, ba tu sĩ Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung sững sờ.
“Đây...”, phía Man Man cũng kinh ngạc, nhìn Diệp Thành thanh tú nhưng không ngờ hắn lại có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy, một cảnh giới Hoàng lái có thể đập chết một tu sĩ Chuẩn Thánh.
“Ra vẻ cũng được lắm”, Man Hùng tặc lưỡi lên tiếng.
“Ngươi rốt cục là kẻ nào?”, bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng gằn phẫn nộ của các tu sĩ Chuẩn Thánh Cực Dương Tông, bọn họ bị Diệp Thành làm kinh động đến mức lùi về sau, một chiêu diệt Chuẩn Thánh, đây là khả năng chiến đấu mà chỉ Thánh Nhân mới có.
“Ông đoán xem”, Diệp Thành mỉm cười không nói thêm lời nào, hắn lập tức vung gậy răng sói sát phạt tới.
“Rút”, tám tu sĩ Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.
“Rút?”, Man Hùng sát phạt ra ngoài, hắn bay lên trời, trong tay cầm cây gậy răng sói nhưng cây gậy của hắn to hơn gậy của Diệp Thành rất nhiều, một gậy vung ra khiến một tu sĩ Chuẩn Thánh máu me be bét, hắn ở cảnh giới Hoàng còn lão tử cảnh giới Thánh Vương, khả năng chiến đấu cũng không kém nhau đâu.
“Hắn...hắn mạnh vậy sao?”, Man Mna bên trong tiên sơn há hốc miệng.
“Vừa rồi khi đại chiến với chúng ta rõ ràng hắn không dùng hết sức”, tám tỷ tỷ phía Man Man cười ái ngại.
“Chúng ta thật sự không chết không nghỉ sao?”, bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng gằn phẫn nộ, đó chính là tiếng của những tu sĩ Chuẩn Thánh kia, bọn họ bị Diệp Thành và Man Hùng đánh tới mức chạy loạn xạ khắp nơi, cho dù là Diệp Thành hay Man Hùng thì đều không phải là người mà bọn họ có thể đối đầu, hai tên cảnh giới Hoàng này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Dám bắt nạt nhà Man Man của ta, đến rồi còn muốn đi?”, Man Hùng hung hãn, hắn vung một gậy đánh tan hư thiên, một tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức trúng chiêu, toàn thân bị đánh lìa, nguyên thần bay đi.
“Đi đâu?”, Diệp Thành lao lên trước vung một gậy đập về phía ông ta khiến ông ta hoá thành tàn tro.
Rầm! Rầm!
Hư thiên chấn động, tiếng động ầm vang vang lên.
Cảnh tượng tiếp theo thật sự choán mắt, Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông bị Diệp Thành và Man Hùng đánh tới mức không có sức phản kháng, muốn chạy nhưng không được, máu tươi nhuốm đỏ hư thiên.
Người của nhà Mộ Dung chỉ biết tắc lưỡi, đến Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung cũng vậy, bọn họ quên mất phải xông lên giúp đỡ.
Không biết mất bao lâu hư thiên mới im ắng trở lại.
Lại nhìn bên ngoài tiên sơn, chín Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông chỉ còn lại một người bị Diệp Thành và Man Hùng chặn ở hai hướng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!