Cái chuông này không tồi!
Thanh kiếm này cũng tốt!
Lại còn có cả tiên thạch ba màu nữa!
Bên trong bồn chứa đựng bảo vật của bộ lạc Man tộc, Diệp Thành tỏ ra không hề khách khí, hắn cầm bao nải, là loại túi càn khôn cỡ lớn càn quét từng thứ một, và chẳng hề coi mình là người ngoài.
Man Hùng chép miệng, hắn ta tỏ ra ái ngại mà không muốn nhìn tiếp nữa, cứ thế dùng một tay lôi Diệp Thành ra ngoài.
A, hi hi...!
Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhét túi đựng đồ vào trong ngực áo
Ta thích tính cách này của ngươi!
Diệp Thành còn muốn lấy thêm chút đồ nhưng đã bị Man Hùng lôi đi.
Lại là một đêm náo nhiệt, bộ lạc người Man vẫn rất nhộn nhịp, lửa trại rực cháy, mùi thịt thơm nồng.
Cho tới đêm khuya Diệp Thành mới tìm được một nơi không có người, hắn dốc toàn bộ bảo bối lấy ra từ bồn đựng bảo bối của tộc người Man ra, phần lớn đều là pháp khí bất phàm, có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.
Không lâu sau đó, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, thân đỉnh biến to thêm, nghiền nát những pháp khí kia, và thôn tính tinh nguyên của chúng, trông có vẻ như tên này thích thú lạ thường.
Không tồi!
Diệp Thành xoa cằm, hắn toét miệng cười mà không quên liếc nhìn về hướng bồn chứa bảo bối của tộc người Man.
Man Hùng lại tới, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bất giác tặc lưỡi, bảo bối của Man tộc so với cái đỉnh này chỉ là thứ rác rưởi, đây mới là thần khí bá đạo.
Thấy Diệp Thành vẫn còn nhìn về phía bồn chứa bảo bối, Man Hùng tiến lên trước đạp cho hắn một cái: “Còn nhìn hả?”
“Không cho lấy còn không cho nhìn à?”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên.
“Bao giờ đi tìm người chuyển kiếp thì dẫn theo ta, tiện xem xem Man Man nhà ta”, Man Hùng ngồi phịch xuống đất sau đó lấy ra một vò rượu và tu ừng ực.
“Man Man?”, Diệp Thành nhướng mày, “Man Man là ai?”
“Thê tử của ta”, Man Hùng mỉm cười.
“Thú...thú vị đấy”, Diệp Thành nói rồi bất giác xoa cằm nhìn Man Hùng từ đầu tới chân, và ánh mắt dừng ở đũng quần hắn lâu hơn một chút, một người với thân hình vạm vỡ như hắn nếu vào động phòng thì nhất định sẽ rất náo nhiệt, có khiến người ta mất mạng cũng có khả năng.
“Tiểu nha đầu đó trông rất xinh đẹp”, Man Hùng nói rồi lại toét miệng cười.
“Đã là thê tử của ngươi thì sao lại không đón tới đây?”
“Cái này ấy à!”, Man Hùng gãi đầu bối rối, “vẫn chưa thành thân”.
“Bịa, bịa tiếp đi”.
“Thôi được rồi, ta thích nàng ấy mà nàng ấy vẫn chẳng có ý tứ gì với ta”, Man Hùng cười trừ ái ngại, “nàng ấy không muốn gặp ta, lần trước tới ngỏ lời kết duyên cùng nhưng lại đánh ta một trận”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lên tiếng.
“Tinh không đồ ta lấy từ phụ thân ta”, Man Hùng đem bức tranh cuộn nhét vào người Diệp Thành.
“Cái này được đấy”, Diệp Thành lập tức mở ra, mặc dù bức vẽ này không lớn cho lắm nhưng lại bao gồm cả hai tinh vực trong đó.
“Cứ vậy đi”, Man Hùng vỗ vai Diệp Thành rồi đứng dậy bước đi.
“Ngày mai nhớ mặc đồ, đừng để bả vai trần trông như thổ phỉ”, phía sau Diệp Thành không quên nhắc nhở.
Man Hùng không đáp lời, có lẽ vì uống đã say nên bước đi chếnh choáng.
Thấy Man Hùng đi xa rồi Diệp Thành mới đứng dậy nhìn tứ phương sau đó bước vào nơi sâu bên trong bộ lạc người Man, hắn lại tới bên bồn đựng bảo bối kia và lấy ra cái túi gai một cách hết sức tự nhiên.
Không biết mất bao lâu tên này mới vác túi nải quay lại.
Tiếp đó, từng món pháp khí lại được chất thành núi, Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra rất hào hứng.
Đêm nay Diệp Thành không hề nhàn rỗi.
Dưới đêm trăng, bóng hình hắn khiêng bao nải trông thế nào cũng giống một tên trộm.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Man Hùng đã tới.
Đúng như Diệp Thành nói, tên này đã mặc y phục.
Diệp Thành nhìn mà tỏ ra kì quái, Man Hùng quả thực đã sở soạn rất nhanh chóng, thế nhưng không biết vì sao mà nhìn tên cao ba trượng này Diệp Thành lại thấy trông không ra làm sao.
Đi thôi!
Man Hùng tỏ ra khá nóng lòng, hắn kéo Diệp Thành bay lên trời.
Cả hai người bay vào tinh không, đi theo hướng mà tinh không đồ chỉ và bay về tinh không ở phía đông.
Cả chặng đường bay tới đây bọn họ đã gặp không ít cổ tinh, nhưng đáng tiếc là chẳng hề có người chuyển kiếp.
Cho tới ba ngày sau cả hai mới dừng chân.