Diệp Thành hơi nheo mắt lại, dường như đã nhìn ra điều gì.
Vết thương của Man Hùng không do người sống tạo thành mà do người chết tạo thành, hơn nữa còn là một xác chết cực kỳ cường đại, thứ khiến Man Hùng bị thương cũng chính là tử khí U Minh của xác chết.
Người hoang dã đã đặt Diệp Thành xuống, tới trước tế đàn lấy một viên long nguyên còn nhuốm máu ra, đó là kết tinh tinh nguyên của giao long đen bị ông ta moi ra, dung hoà vào cơ thể của Man Hùng chuyển kiếp.
Man Hùng chuyển kiếp tỉnh lại, nở nụ cười tươi với người hoang dã, nhưng khi cười khoé miệng hắn ta lại trào máu.
Người hoang dã mỉm cười trấn an, hai người lại dùng ngôn ngữ của Man tộc rì rầm trò chuyện.
Đến khi nói xong, người hoang dã đỡ Man Hùng chuyển kiếp ngồi dậy, sau đó chỉ vào Diệp Thành bên này.
Man Hùng chuyển kiếp nhìn sang, nhưng khi thấy Diệp Thành thì hắn ta lại không khỏi sững sờ, một cảm giác rất quen thuộc dâng lên, hơn nữa còn rất thân thiết khiến hắn ta vô thức gãi đầu.
“Giải trừ phong cấm cho ta, ta có thể cứu hắn”, Diệp Thành quay sang nhìn người hoang dã.
“Ngươi không được chạy đâu đấy”, ông ta nói.
“Ta cũng không chạy thoát được”, Diệp Thành ho khan.
“Ta tin ngươi”, người hoang dã vung tay, giải trừ phong cấm cho Diệp Thành, xách hắn tới tế đàn.
Khi đến gần Diệp Thành lại quan sát kỹ một lần nữa, rất chắc chắn Man Hùng bị tử khí của người chết làm cho bị thương, nếu không nhờ người hoang dã dùng thần lực áp chế thì Man Hùng đã bị tử khí nuốt chửng.
“Con trai ta đi lạc vào một ngôi mộ cổ, bị tử khí làm bị thương”, người hoang dã giải thích.
“Đã nhìn ra được”, Diệp Thành nở nụ cười: “Chủ nhân ngôi mộ cổ ấy ít nhất cũng phải là Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải Chuẩn Đế bình thường, trong tử khí còn có sát khí khi còn sống”.
“Tiểu tử, ngươi không hề đơn giản”, người hoang dã ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
“Ta đã từng bị thương bởi tử khí này”, Diệp Thành vừa nói vừa tiếp tục nhìn cơ thể Man Hùng.
Còn việc bị tử khí của người chết làm cho bị thương này là khi hắn ở trong hố đen không gian, gặp phải một chiếc quan tài đá, trạng thái giống hệt Man Hùng lúc này, may mắn thay hắn có tiên hoả và thiên lôi bảo vệ, hai bảo vật này là dương cương chi vật, tử khí là chí âm chi vật, trời sinh tương khắc.
“Không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi”, Diệp Thành đặt Man Hùng nằm lên tế đàn, sau đó tế tiên hoả và thiên lôi ra.
Ồ!
Nhìn thấy ngọn lửa màu vàng và thiên lôi màu đen của Diệp Thành, người hoang dã khẽ ồ lên, ông ta không ngờ Diệp Thành còn có hai bảo vật này, nhất là tiên hoả màu vàng kia khiến cho đôi mắt to của ông ta loé lên ẩn ý sâu xa.
Tại đây, Diệp Thành đã cho tiên hoả và thiên lôi quấn quanh người Man Hùng.
Ngay lập tức, vết máu trước ngực Man Hùng dâng lên làn khí màu đen, muốn phản kháng nhưng lại bị hai vật chí dương áp chế.
Hự!
Man Hùng đau đớn rên lên, gân xanh trên trán lộ ra, miệng không ngừng trào máu tươi.
Thấy vậy, người hoang dã đặt tay lên trán Man Hùng, truyền thần lực bảo vệ tâm mạch, cũng giúp hắn ta bảo vệ thần đài thần hải, tránh cho tử khí phản phệ tấn công nguyên thần của hắn ta.
Diệp Thành cũng không rảnh rối, tế Thánh huyết ra nhỏ lên vết thương của Man Hùng.
Hoang Cổ Thánh Thể cũng là huyết mạch chí cương chí dương, Thánh huyết mang sức mạnh dương cương nhiều hơn cả tiên hoả và thiên lôi, trời sinh cũng đối lập với tử khí U Minh, đây là lý do vì sao người hoang dã nhất quyết muốn có Thánh huyết của hắn.
Tế Thánh huyết ra vẫn chưa xong chuyện, Diệp Thành lại rút thêm bản nguyên Thánh thể.
Lần này tử khí U Minh trong cơ thể Man Hùng đã hoàn toàn bị áp chế, bị tiêu diệt dần dần, không còn chút sức phản kháng.
Bên ngoài toả ra mùi hương thơm ngát của thịt, những người của Man tộc đều đã tụ tập về đây.