Không biết đến lúc nào ngọn núi mới im lặng trở lại.
Mọi người đều ngước nhìn tinh không với vẻ mặt tang thương, nước mắt lưng tròng, dường như có thể nhìn thấy núi sông hùng vĩ, nhìn thấy vùng đất họ đã dùng máu để bảo vệ qua tinh không.
Đến một lúc nào đó bỗng có người bay tới ngọn núi này, và người đó là Dao Khê.
Vẻ mặt Dao Khê rất lạ, cô thấy hàng trăm người đều cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao, khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, chủ yếu là vẻ mặt của họ đều mang vẻ hoài niệm.
“Nhìn gì vậy?”
Dao Khê nói nhỏ rồi cũng ngẩng lên nhìn trời như họ.
Chỉ là cô làm sao biết được những người này đều là người có tâm sự, Chư Thiên Vạn Vực được sống yên bình như hiện nay đều do năm đó họ dùng tính mạng để đổi lấy, đó là một lịch sử đẫm máu.
“Về thôi!”
Hoa Vân dời mắt, nhìn những người Đại Sở chuyển kiếp vào nhà họ Mạc.
Hàng trăm người lần lượt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, hành lễ với Hoa Vân, đó là lễ nghi của người nhà họ Mạc, rồi họ hành lễ với Diệp Thành, đó là lễ nghi dành cho Thánh chủ Thiên Đình.
Mọi người rời đi, trên đỉnh núi chỉ còn lại bốn người phía Diệp Thành và Dao Khê – người vẫn đang mông lung, không hiểu gì.
Nhóm Diệp Thành vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng uống rượu.
Cuối cùng Dao Khê không nhịn nổi nữa, tiến lên dò hỏi Hoa Vân: “Sao hôm nay huynh cứ là lạ vậy?”
Hoa Vân chỉ cười không nói, cũng không giải thích, chuyện này cũng không thể giải thích rõ ràng.
Dao Khê bĩu môi, xoay người rời đi, trước khi đi còn nhìn phía Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chính sự xuất hiện của ba người này mới khiến cho nhóm Hoa Vân trở nên kỳ lạ như vậy.
Sau khi cô ấy đi, Diệp Thành và ba người còn lại vắt tay sau gáy nằm xuống đất, nhìn lên tinh không mờ ảo.
“Còn nhớ cuộc thi tam tông không?”, cuối cùng vẫn là Hoa Vân lên tiếng trước.
“Bị đánh không ngóc đầu lên được!”, Chu Ngạo ho khan rồi liếc nhìn Diệp Thành.
“Không chỉ có chúng ta, tất cả những người đối chiến với hắn đều rất thê thảm”, Hoa Vân mỉm cười.
“Hai người nói như vậy là mất vui đấy”.
“Haiz, người giỏi còn có người giỏi hơn mà!”, Chu Ngạo và Hoa Vân lắc đầu cười, ngày xưa họ tuổi trẻ ngông cuồng, mọi ân oán đã biến mất từ lâu, hiện tại họ chỉ nhớ tới Đại Sở.
Mãi đến đêm khuya Diệp Thành mới đứng dậy, vặn eo xoay mình, nhìn Chu Ngạo và Hoa Vân đã ngủ say rồi nói với Nguyệt Trì Huân: “Ta đến các cổ tinh khác xem thế nào”.
“Hy vọng có thể tìm được nhiều người chuyển kiếp nữa”.
“Sẽ tìm được thôi”, Diệp Thành khẽ cười, bước ra khỏi núi rồi bay ra khỏi Nam Thiên Tinh như một tia thần quang.
…
Minh Vương Tinh vẫn chìm trong khói mù.
Nhìn từ trên xuống, cả tiên sơn Minh Vương đổ nát đầy ắp bóng người, vùng đất này cũng bị bao phủ bởi băng giá do sát khí kinh người.
Đất trời im ắng đến đáng sợ.
Không biết bao lâu sau đại trưởng lão của Minh Vương Tông mới lên tiếng: “Lão tổ, tinh nguyên của Minh Vương Tinh đã bị lấy đi, không bao lâu nữa cổ tinh này sẽ trở thành một cổ tinh với nguồn linh lực ít ỏi”.
“Ngươi muốn nói gì?”, Minh Vương Lão Tổ trầm giọng hỏi.
“Đổi một cổ tinh khác, xây dựng lại Minh Vương Tinh”.
“Xem ra ngươi đã có mục tiêu”, Minh Vương Lão Tổ nhìn đại trưởng lão của Minh Vương Tông.
“Nam Thiên Tinh”, đại trưởng lão nói ngay: “Tuy cổ tinh đó không lớn bằng Minh Vương Tinh nhưng vạn vật tốt tươi, quan trọng nhất là nhà họ Mạc của Nam Thiên Tinh không có Thánh Nhân trấn giữ”.
“Vậy thì giết đi”, Minh Vương Lão Tổ hừ lạnh.
…
Khi bình minh đến gần, Diệp Thành lại dừng trước một tinh không.
Cả đêm qua hắn đã tìm không dưới mười cổ tinh nhưng không may mắn như Nam Thiên Tinh, không tìm được một người chuyển kiếp nào.
Phía xa là một cổ tinh không lớn cũng không nhỏ, tỏa ra thần quang chói mắt, rất thu hút ánh nhìn trong tinh không này.
Diệp Thành trải bản đồ sao ra, xác định vị trí, tìm được cổ tinh này trên bản đồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!