Tiếp tục!
Tiên sơn Minh Vương vang lên tiếng hô gọi hớt hải.
Diệp Thành vẫn đang đại triển thần uy, hắn vung cây gậy răng sói cả nghìn trượng đánh gục từng đám người, Minh Vương Tông rộng lớn như vậy mà không một ai có thể chặn lại đòn tấn công của hắn, bao nhiêu người xông lên đều bị đánh gục.
Vừa đại triển thần uy Diệp Thành còn không quên cất đi chiến lợi phẩm, những túi đựng đồ của trưởng lão ở Minh Vương Tông bị hắn thâu tóm liên tiếp, linh thảo và linh thụ khắp núi cũng bị nhổ đi hàng loạt.
Ừm?
Đang cướp bóc hăng say, Diệp Thành chợt cúi đầu nhìn xuống bên dưới, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, hắn nhìn chằm chằm vào nền đất của Minh Vương Tông như thể nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp bên dười lòng đất dù cách đó không biết bao nhiêu tầng đất đai.
Tinh nguyên!
Mắt Diệp Thành sáng lên, hắn vung gậy lần cuối rồi lao xuống bên dưới như một đạo thần mang, một chưởng đánh xuyên đại địa.
Tên này tỏ ra vô cùng cường hãn, sát phạt một mạch hàng chục nghìn trượng dưới lòng đất sâu.
Hiện giờ phía trước là cả biển người, tiên quang chiếu rọi, mây và sương bao phủ, tinh nguyên dồi dào.
Đó là tinh nguyên, cội nguồn của cổ tinh, giống như linh diệu đại địa, là vật mà trời ban, thai nghén sinh linh, cổ tinh rộng lớn thế này, linh lực và tinh khí dồi dào thế này thì chắc chắn có cội nguồn của cổ tinh.
Của ta!
Diệp Thành nhếch miệng cười, so với những món đồ của Minh Vương Tông thì đây mới chính là bảo vật thực thụ.
Thu!
Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế ra, miệng đỉnh chúi xuống, có vòng xoáy hiển hiện, tinh nguyên đó giống như một dòng tinh hà được Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn.
Diệp Thành không hề tỏ ra khách khí, hắn cũng không định để lại gì cho Minh Vương Tông nên cứ tìm cho mình một lý do chính đáng, làm loạn ở cổ tinh này gọi là thay trời hành đạo.
Bao vây tiên sơn Minh Vương cho ta!
Đang lấy đi tinh nguyên thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm ngút trời.
Nghe vậy, Diệp Thành vội thúc vào Hỗn Độn Thần Đỉnh nhanh chóng hút hết tinh nguyên còn lại rồi chuồn vào hố đen không gian.
Rầm!
Diệp Thành vừa đi thì Minh Vương lão tổ đã sát phạt vào trong, thấy tinh nguyên bị hút không còn lại giọt nào ông ta tức phụt máu.
A….!
Kẻ mạnh của Minh Vương Tông ở bên ngoài kia vẫn gầm lên chấn động đất trời.
Nhìn Minh Vương Tông chỉ còn là đống đổ nát, tu sĩ tứ phương chỉ biết tặc lưỡi.
Mới qua bao lâu, chưa tới nửa canh giờ mà khi quay lại đây, tiên sơn Minh Vương đang yên ổn lại bị khuấy đảo thành thế này, nhìn từ xa không có lấy một ngọn núi hoàn chỉnh, không có lấy một đình điện hoàn chỉnh, đây chính là thương vong vô số, bảo vật mất sạch.
Đã!
Không biết vì sao nhìn cảnh tượng Minh Vương Tông liên tiếp bị tổn hại mà người ta lại cảm thấy sảng khoái.
Phía này Diệp Thành đã vác theo bao nải quay về phía hố đen không gian nơi Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ở.
Xa xa có thể thấy hai người đang nương tựa vào nhau tĩnh lặng nhìn tinh không lấp lánh, đó là một cảnh tượng thật ấm áp khiến Diệp Thành không tiện tiến lên làm phiền.
Thấy Diệp Thành quay về, cả hai người liền đứng dậy.
Có điều nhìn bao gải mà Diệp Thành vác theo, vẻ mặt Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân tỏ ra khó hiểu.
Vừa nhìn là biết cướp được không ít đồ.
Diệp Thành toét miệng cười, hắn ngồi phịch xuống đất trút rượu: “Lần này làm được mẻ lớn”.
“Ta nhìn ra rồi”, Chu Ngạo nói với giọng điệu ý tứ.
“Liệu…liệu có liên luỵ đến Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân mím môi nhìn Diệp Thành.
“Yên tâm, ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành xua tay cười đáp, “càn quét Minh Vương Tông một vố đau đớn, mấy ngày gần đây bọn họ không còn tâm trí nào mà đi gây rắc rối ở cổ tinh khác đâu, vả lại sự việc còn chưa kết thúc, đợi ta nghỉ ngơi khoẻ lại thì làm thêm một vố lớn nữa”.
“Ngươi nói chơi lớn thì nhất định không nhỏ”, Chu Ngạo ho hắng.
“Nào, lại đây xem ta có gì nào”, Diệp Thành lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra tỏ ý bảo hai người nhìn vào trong xem.
“Tinh nguyên?”, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân nhìn nhau như nhận ra thứ bên trong đại đỉnh này là gì, sau đó bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, “lấy đâu ra tinh nguyên vậy?”
“Đương nhiên là ở Minh Vương Tông rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn hít hà khí tức của tinh nguyên, “nói thực thì khi vừa bước chân vào Minh Vương Tông đệ không phát hiện ra, đệ nói rồi mà, Minh Vương Tông có bảo bối lớn”.
“Cội nguồn của sao, chẳng trách mà Minh Vương Tông lại thâm hậu như vậy”, Chu Ngạo tặc lưỡi.