Không ngờ lại là Nguyệt Trì Huân!
Chẳng trách mình không tính ra được là ai chuyển kiếp.
Diệp Thành lẩm nhẩm, khi ở Đại Sở, Nguyệt Trì Huân đã chết từ sớm, hắn thật sự chưa từng gặp cô, chẳng trách hắn tính ra được cô là người chuyển kiếp của Đại Sở nhưng không biết là ai.
Phiền phức rồi!
Lông mày của Diệp Thành nhíu lại, hắn nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tiên tử Tử Hà mà thần tử Minh Vương thành thân lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, nếu rơi vào tay hắn ta thì làm gì còn mạng nữa!
Nghĩ đến đây, Diệp Thành nhìn sang Chu Ngạo.
Người Chu Ngạo đã run lên bần bật, mặt đầy nước mắt, làm sao hắn ta có thể ngờ được sẽ gặp Nguyệt Trì Huân chuyển kiếp ở đây.
Tiểu tử này làm sao thế?
Mọi người xung quanh cũng đều nhìn Chu Ngạo, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.
Nhìn người đẹp mà cũng khóc được?
Có người ngạc nhiên thốt lên, không biết vì sao Chu Ngạo lại khóc.
Chu Ngạo như không nghe thấy, hắn ta bước ra định chạy tới nhưng bị Diệp Thành giữ lại: “Ta hiểu tâm trạng của huynh, nhưng bây giờ không phải lúc cứu người, Minh Vương Tông có một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh, với đội hình này huynh còn chưa tới được chỗ cô ấy thì đã bị giết rồi”.
“Vậy thì chết thôi”, hai mắt Chu Ngạo đỏ ngầu đầy tơ máu, bàn tay nắm chặt cũng đẫm máu, giống như người điên.
“Vớ vẩn”, Diệp Thành quát lên, tế tiên quang ra phong cấm Chu Ngạo, truyền âm tới: “Ta có cách cứu cô ấy, nhưng không phải ở đây, tin tưởng ta, đừng làm chuyện ngu xuẩn”.
“Đã hiểu”, Chu Ngạo gật đầu thật mạnh, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Huân đang bước đi trên thang đá, lòng đau như cắt.
“Chuyện này cũng thật là”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cũng nhìn về phía thang mây.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyệt Trì Huân đang từng bước đi tới, cô đội mụ phượng trên đầu, dung nhan tuyệt thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đáng sợ, có phần thê lương, cũng có vẻ không còn lưu luyến cuộc sống.
Như những người kia nói, cô là vật hy sinh, đánh đổi mạng sống của mình vì sự tồn vong của gia tộc.
Giờ đây không phải cô đang bước tới Lăng Tiêu Tiên Khuyết, mà là địa ngục Cửu U, một khi bước vào là sẽ không có lối ra.
Đi mãi đi mãi, cô bất giác dừng lại, vô thức nghiêng đầu nhìn đám đông ở một hướng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Ngạo giữa những bóng người đông đúc.
Không hiểu vì sao nhìn Chu Ngạo nước mắt đầy mặt, trong lòng cô lại thấy đau đớn, cảm giác cổ xưa mà thăng trầm.
Một trăm năm rồi!
Chu Ngạo cười trong nước mắt, lần này ánh mắt hai người giao nhau, hắn ta đã chờ một trăm năm rồi.
Diệp Thành im lặng, vẻ mặt bình thản, thầm nói trời cao vẫn còn nhân từ, cuối cùng cũng cho Chu Ngạo một tia hy vọng, gia tộc bị xoá sổ nhưng hắn ta lại tìm được Nguyệt Trì Huân của kiếp trước.
Lại phải điên cuồng một phen rồi!
Diệp Thành hít sâu một hơi, đã nghĩ ra nên cứu Nguyệt Trì Huân ở đâu, hơn nữa dù thế nào hắn cũng phải cứu được Nguyệt Trì Huân, nếu không Chu Ngạo sẽ thật sự sụp đổ, cô ấy là hy vọng của hắn ta!
Trên bậc đá, thần tử Minh Vương đã bước xuống, dắt tay Nguyệt Trì Huân trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Nhưng khoé miệng hắn ta hơi nhếch lên đầy vẻ đùa cợt, trong mắt là vẻ tà dâm, dường như đã nhìn thấy cảnh cô rên rỉ đến chết dưới chân mình, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.
Nguyệt Trì Huân không phản kháng, vì mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa, chọc giận Minh Vương Tông mang đến kiếp nạn cho gia tộc, biết trước phải chết, cô đã chấp nhận sự thật này.
Giết! Giết! Giết!
Hai mắt Chu Ngạo đỏ như máu, hắn ta điên cuồng gào thét trong lòng, nhìn thần tử Minh Vương lúc này như nhìn Lã Hậu năm xưa, đó là người yêu của hắn ta nhưng lại bị kẻ khác chà đạp.
Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo, khẽ mỉm cười: “Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể”.
Chu Ngạo hít sâu một hơi, một lần nữa đè nén cảm xúc gần như sụp đổ.
Nhất bái thiên địa!
Nhị bái cao đường!
Trước đại điện lần lượt vang lên tiếng hô, Nguyệt Trì Huân và thần tử Minh Vương đang tiến hành lễ nghi thành thân.
Haiz!
Nhìn thấy cảnh này, các lão bối tu sĩ hiểu rõ thần tử Minh Vương lại thở dài, một tiên tử tốt như thế, xinh đẹp như thế mà lại bị đẩy tới cánh cửa địa ngục.
Vào động phòng!
Sau tiếng hô cuối cùng của đại tế ti Minh Vương Tông, Nguyệt Trì Huân được hai nữ tu đưa đi.
Không nhiều lời nữa, ăn mừng thôi!
Đại tế ti của Minh Vương Tông không dài dòng, nở nụ cười cất tiếng hô vang.
Uống!
Tiệc rượu lập tức bắt đầu, trên tiên sơn có tới nghìn bàn rượu, rượu thơm lan toả, ca nhạc múa hát, cảnh tượng thịnh thế, Minh Vương Tông cũng rất giàu có, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị.
Tại đây, Diệp Thành và Chu Ngạo đã tới một nơi kín đáo.
Diệp Thành tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa Chu Ngạo vào trong.
Sau đó Diệp Thành xoay người đi lên một đỉnh núi, nheo mắt nhìn về một hướng ở tiên sơn Minh Vương, hắn có thể tìm được chính xác vị trí của Nguyệt Trì Huân trong sương mù, cô đã được đưa vào một biệt uyển tràn ngập tiên quang, được hai nữ tu đưa vào một căn lầu các.