Diệp Thành cõng Chu Ngạo trên lưng, bước đi chầm chậm trên tinh không.
Không biết đến lúc nào Chu Ngạo mới tỉnh lại, chán chường im lặng.
Diệp Thành không an ủi, nỗi đau này vài lời nói không thể chữa lành mà cần thời gian xoá nhoà, hai người cứ im lặng như vậy, bước đi trong tinh không như hai du khách.
Ngày và đêm luân phiên, trăng đi mặt trời lại đến.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Khi bình minh ngày thứ tư tới, hai người mới dừng lại trên một khoảng tinh không.
Xa xa có một cổ tinh, kích thước tương đương Xích Diệm Tinh, có sự sống, dù cách rất xa Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tu sĩ, trong đó có không ít khí tức mịt mờ.
Diệp Thành đi tới nhưng không bao lâu lại đi ra, vẻ mặt hắn tiếc nuối vì không tìm được người chuyển kiếp.
Hai người lại lên đường, theo lộ tuyến và phương hướng Diệp Thành đã vạch ra, mỗi khi nhìn thấy một cổ tinh, hắn đều đi vào xem.
Nhưng vận may của họ có vẻ không được tốt lắm, hơn nửa tháng trôi qua, họ đã đi qua hơn mười cổ tinh, có tu sĩ cũng có người phàm nhưng không tìm thấy người chuyển kiếp nào của Đại Sở.
Tuy không tìm được người chuyển kiếp, nhưng Chu Ngạo chán chường đã lại có tinh thần, dường như đã có mục tiêu sống, đó là cùng Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.
Lại là một hành trình dài, hai người miệt mài tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cổ tinh có sự sống nào.
Nhưng vẫn không có kết quả.
Diệp Thành rất bất lực, lấy bình rượu ra nhân tiện đưa cho Chu Ngạo một bình: “Cứ tiếp tục tìm thế này thì tám trăm năm cũng không tìm ra, Chư Thiên Vạn Vực đúng là quá rộng”.
“Chúng ta có rất nhiều thời gian”, Chu Ngạo cười thăng trầm, giọng nói khàn khàn: “Rồi sẽ tìm được thôi”.
“Ừm, ta tin là vậy”, Diệp Thành mỉm cười đưa một túi đựng đồ cho Chu Ngạo: “Bảo tàng của nhà họ Hoàng, nó sẽ giúp cho huynh lên đến đỉnh phong”.
“Ngươi giữ lại đi!”
“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành nhét cho hắn ta: “Thế đạo này quá hỗn loạn, huynh cần trưởng thành trong thời gian ngắn nhất có thể, bảo tàng của nhà họ Hoàng sẽ là trợ thủ đắc lực cho huynh trên con đường tu đạo”.
“Cảm ơn”, Chu Ngạo không từ chối nữa, nhưng bàn tay cầm túi đựng đồ lại siết chặt hơn.
“Nó cũng nên về lại với chủ rồi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Chu Ngạo. Đó là kiếm Vô Cực, là thần kiếm bản mệnh kiếp trước của Chu Ngạo, một trăm năm trước sau khi Chu Ngạo chết trận, Diệp Thành đã nhặt nó và mang theo bên mình cả trăm năm, bây giờ đã tìm được hắn ta đương nhiên phải trả lại.
“Một trăm năm rồi”, Chu Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm Vô Cực, nó giống như kiếm Thái Cực của Liễu Dật, đều là thứ được Huyền Thần đúc năm xưa rồi truyền lại cho Ngọc Cơ và Vân Khâu, truyền tới thế hệ này.
“Thanh kiếm này không tệ”, khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng cười nham hiểm vang lên ở nơi cách đó không xa.
Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn sang thì thấy một thanh niên với mái tóc màu bạc đang từ trên không bước tới, hai mắt hắn ta sáng rực nhìn kiếm Vô Cực trong tay Chu Ngạo, dường như đã nhìn ra sự bất phàm của nó.
Có lẽ thân phận của thanh niên tóc bạc rất tôn quý, theo sau hắn ta còn có hai lão già một trắng một đen, tu vi đều là cảnh giới Hoàng đỉnh phong.
“Ra giá đi, ta muốn thanh kiếm này”, thanh niên tóc màu bạc cười thích thú nhìn Chu Ngạo.
“Không bán”, Chu Ngạo lãnh đạm cất lời, cất kiếm Vô Cực đi.
“Thánh tử nhà ta ưng ý kiếm của ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết điều”, lão già áo đen sau lưng thanh niên đó hừ lạnh, uy áp cảnh giới Hoàng chợt xuất hiện, hiển nhiên là đang ỷ thế hiếp người.
“Thế giới này làm sao vậy? Đòi mua mà cũng có lý lẽ thế này à”, Diệp Thành thở dài.
“Không liên quan đến ngươi, cút đi”, lão già áo đen nhìn Diệp Thành.
“Đúng là không biết điều”, Diệp Thành không nhiều lời, vung ra một chưởng.
“Tự tìm cái chết”, lão già áo đen hừ lạnh, lập tức vung tay lên, lăng thiên chém về phía Diệp Thành, thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng nhếch miệng, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành chết thảm.
Tuy nhiên bức tranh đẫm máu trong tưởng tượng của họ lại không xuất hiện.
Diệp Thành không bị một chưởng chém chết mà ngược lại là lão già áo đen, ông ta bay ra ngoài, lộn nhào hai chục lần trong tinh không rồi mới ngã xuống, lúc đáp đất thì miệng đã hộc máu tươi.
Thế này…
Thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng chợt biến sắc.
Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ, ung dung nói: “Giao hết bảo bối đáng tiền ra đây”.
“Đạo hữu đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo trắng lạnh lùng nói.
“Câu này của ông không đúng rồi”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn lão già áo trắng: “Vừa nãy là các ông ra tay trước, không vừa ý mình là ra tay, ta chưa thấy ai như vậy đâu”.
“Ngươi…”
“Đừng nhiều lời”, Diệp Thành ngắt lời ông ta: “Giao bảo bối ra đây rồi đi mau đi”.
“Ngươi biết ta là ai không?”, thanh niên tóc màu bạc chợt lùi lại một bước rồi hét lớn: “Ta là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh, nếu ngươi dám động đến ta thì lão tổ của Thanh Diệu Tinh ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.
“Ta quan tâm ngươi ở tinh nào”, Diệp Thành đuổi theo.
“Thánh tử mau đi đi”, lão già áo trắng chợt hô lên, tỏ lòng trung thành chắn ở phía trước, nhưng thể hiện chưa được một giây đã quỳ xuống, nhận ngay một chưởng của Diệp Thành.
“Đi đâu?”, sau khi xử lý lão già áo trắng, Diệp Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn lao tới, đuổi theo đến mức thanh niên tóc bạc phải quỳ xuống.
“Thanh… Thanh Diệu Tinh sẽ không tha cho ngươi đâu”, thanh niên kinh hãi nhìn Diệp Thành.
“Ta chỉ cướp tiền không cướp sắc, xem ngươi sợ chưa kìa”, Diệp Thành vung tay, một chưởng đánh ngất hắn ta.
Chuyện sau đó Diệp Thành làm rất điêu luyện, dù là thanh niên tóc bạc hay hai lão già đều bị hắn cướp hết, trên người chỉ còn lại một cái quần đùi.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Ngạo không khỏi ho khan.
Ai có thể ngờ được đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, Hoàng đế của Đại Sở, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn bát hoang lại là một tên thế này, nhìn thế nào cũng thấy giống tên lưu manh.
“Giàu có thật chứ”, Diệp Thành ở đây đang đếm chiến lợi phẩm, không ngừng cảm thán.
“Thanh Diệu Tinh nghe quen tai thật”, Chu Ngạo suy tư: “Lai lịch của bọn họ còn thâm sâu hơn cả nhà họ Hoàng, có ba Chuẩn Thánh trấn toạ, trăm nghìn năm nay cũng đã gây ra không ít chuyện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.
“Ba tên này hẳn là đang trên đường tới tham gia đại lễ thành hôn của một tông”, Diệp Thành nói xong thì đưa thiệp mời ra.
“Không ngờ lại là lễ thành thân của thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo nhận lấy rồi kinh ngạc thốt lên.
“Thần tử Minh Vương, nghe cái tên này hẳn là có liên quan đến Minh Vương Tinh chúng ta sắp tới”, Diệp Thành trải bản đồ sao ra: “Cổ tinh lớn như vậy, có lẽ sẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở”.
“Mau đi thôi”.
“Đi”, Diệp Thành cất bản đồ sao rồi bước đi, Chu Ngạo theo sau, hai người bay nhanh qua tinh không như hai tia thần mang.
Mặc dù khoảng cách hai trăm nghìn dặm khá xa, nhưng họ chỉ cần một canh giờ là tới.
Một khoảng thời gian sau, hai người lần lượt dừng lại.
Phía xa đã hiện ra một toà cổ tinh khổng lồ, kích thước của nó không hề nhỏ hơn Vọng Cổ Tinh, được tinh vân bao phủ mang theo chút bí ẩn giữa sương mù, đó là Minh Vương Tinh, một thế lực hùng mạnh của vùng tinh không này, cũng là thế lực lớn của Huyền Thiên Tinh Vực.
Khi Diệp Thành và Chu Ngạo đang quan sát thì thần hồng ở tứ phương không ngừng bay tới, tất cả đều đi về phía Minh Vương Tinh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!