Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới quay đầu sang nhìn về bên ngoài rừng trúc.
Nơi đó có một bóng hình đang nhảy nhót vào đây, đó là một bé gái chừng bảy, tám tuổi trông mũm mĩm đáng yêu vô cùng.
Ấy?
Vừa vào tới đây cô bé đã nhìn thấy Tử Viêm.
Có lẽ vì trạc tuổi nhau nên cô bé cảm thấy có phần hiếu kì, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt kì quái.
Con nhà ai thế nhỉ?
Diệp Thành nhìn mà thích thú, hắn giơ tay ra ôm lấy cô bé rồi bế cô bé ngồi lên đùi mình sau đó không quên nựng đôi má phúng phính, không thể phủ nhận cảm giác cưng nựng trẻ con thật hay ho.
Cô bé ngẩng mặt lên chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Thành, đôi mắt hiếu kì trông thật ngây thơ.
Thật đáng yêu!
Diệp Thành lại vươn tay ra véo nhẹ đôi má.
Ừm?
Đang chơi đùa vui vẻ Diệp Thành lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài rừng trúc, có tiếng bước chân hối hả chạy về phía này, nghe âm thanh thì không giống là một người mà là một nhóm người.
Sau đó Diệp Thành liền thấy Lăng Tiêu cung chủ vào đây, phía sau bà còn có hàng trăm trưởng lão của Lăng Tiêu Cung.
Có điều khi tất cả vào đây rồi thì ai nấy đều thẫn thờ, vẻ mặt đặc sắc nhìn Diệp Thành và đứa trẻ, không một ai nhìn sang Tử Viêm, cũng không một ai hỏi vì sao nơi này xuất hiện thêm một thiếu niên nữa.
Diệp Thành nhìn mà thẫn thờ, hắn ngỡ ngàng: “Các vị tiền bối đêm khuya tới đây có việc gì không?”
“Có…có thể bỏ lão tổ nhà ta xuống không?”
“Lão…lão tổ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng vô thức nhìn cô bé đang ngồi trên đùi mình, vẻ mặt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng thú vị, cả người đờ đẫn.
“Còn không thả xuống?”, một vị trưởng lão mặt mày tối sầm, dám ôm cả lão tổ nhà ta, cái gan không vừa!
“Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành vội thả đứa trẻ xuống, tim trong lồng ngực hãy còn nhảy loạn xạ, lão tổ một phương ít nhất cũng là Thánh Nhân, cũng may vừa rồi vị lão tổ này không nổi điên lên, nếu không vì hắn đã xuống chầu Diêm Vương từ lâu rồi.
“Lão tổ, người lại chạy lung tung rồi”, đã có trưởng lão tiến lên trước vội ôm cô bé kia.
“Không ai chơi với ta”, cô bé này như thể chưa được mở ra linh trí, giống như một đứa trẻ không màng thế sự, trông mãi cũng không giống lão tổ một phương.
“Ta bảo hắn chơi với ta”, nói rồi cô bé chỉ vào Tử Viêm.
Ánh mắt của các trưởng lão đều đổ dồn về phía Tử Viêm, bọn họ nheo mắt: “Long thảo?”
“Bái…bái kiến các vị tiền bối”, Tử Viêm rất hiểu lễ nghĩa, vội hành lễ.
“Chính là ngươi”, một Thái thượng trưởng lão phất áo dẫn cô bé kia và cuốn luôn cả Tử Viêm rời đi, thoáng chốc biến mất khỏi rừng trúc, lúc này, lão tổ của bọn họ có người chơi cùng rồi.
“Ta nói…”, Diệp Thành định đuổi theo nhưng bị cung chủ Lăng Tiêu ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!