Diệp Thành?
Khi bóng dáng mờ ảo kia dần hiện rõ, ánh mắt mọi người phía dưới lập tức sáng lên.
Cuối cùng cũng tới!
Lăng Tiêu cung chủ và các trưởng lão ủng hộ Bích Du đều ngồi thẳng người dậy.
Thần nữ có người giúp rồi!
Các nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung nắm chặt tay, so với thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt, họ thích Diệp Thành và Bích Du hơn, đây mới là trai tài gái sắc, mà hai người kia là cái quái gì ấy chứ?!
Lần này thú vị rồi đây!
Mắt các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng sáng lên, Hoang Cổ Thánh Thể đấu với thần tử Quỷ Hoàng, trận chiến này hẳn sẽ rất tuyệt vời.
Ù!
Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Nguyệt bị một chưởng của Diệp Thành đẩy lùi.
“Xin lỗi, ta đến muộn!”
Diệp Thành quay lại, truyền đan dược vào cơ thể Bích Du.
“Ta tưởng ngươi không đến chứ!”
Bích Du loạng choạng nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào, tất cả đều vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành, cô đã chờ câu này cả trăm năm, cũng chờ từ kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng hôm nay cũng được nghe.
Diệp Thành mỉm cười, truyền tinh nguyên cho Bích Du.
“Diệp Thành!”
Bên kia chiến đài vang lên tiếng cười gằn của thần tử Quỷ Hoàng, đôi mắt đỏ lừ lộ rõ vẻ tàn nhẫn và khát máu, không biết vì sao thấy Diệp Thành quay lại, hắn ta càng thêm kích động hơn bao giờ hết.
“Xuống dưới chờ ta!”
Diệp Thành đẩy ra một lực dịu nhẹ, đưa Bích Du xuống chiến đài.
Sau đó hắn xoay khớp cổ, quay người lại, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, đôi mắt thâm thuý đen nhánh loé lên tia sáng lạnh như băng, sát ý đáng sợ khó có thể kiềm chế.
“Nam nhân giao đấu, nữ nhân biến!”
Diệp Thành liếc nhìn Bích Nguyệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào thần tử Quỷ Hoàng.
“Tự tìm cái chết!”
Vẻ mặt Bích Nguyệt lạnh như băng, chân giẫm trên Ngũ Hành rồi vọt tới, đập ra một chưởng.
Diệp Thành hừ lạnh, đột ngột giơ tay, một cái vung tay kết hợp rất nhiều bí thuật hất ra.
Bộp!
Âm thanh giòn tan vang lên, Bích Nguyệt vừa mới lao lên đã bị một chưởng hất văng, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Woa!
Người xem tứ phía đều ngẩng đầu, con ngươi nhìn theo hướng Bích Nguyệt bay ra, Bích Nguyệt quyến rũ, diện mạo cũng không đến nỗi, nhưng tư thế bay đi lại chẳng ra làm sao.
Vẻ mặt Lăng Tiêu Cung cung chủ đặc sắc, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng rất thú vị.
Dù sao Bích Nguyệt cũng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Lăng Tiêu Cung, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không kém, nhưng đệ tử xuất sắc như vậy lại bị một chưởng đánh bay, tuy cảnh tượng này rất vui mắt nhưng cũng cực kỳ gượng gạo, quá mất mặt.
Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên lợi hại!
Các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng tấm tắc cảm thán.
Được, được lắm!
Thần tử Quỷ Hoàng cười, lộ ra hai hàm răng trắng u ám, nụ cười vừa quỷ dị vừa khiếp người.
Cười đáng sợ thật!
Diệp Thành vô cùng cường thế, một bước giẫm nát chiến đài, hắn cầm thần thông bí thuật trong tay, một chưởng đập ra biển sao mênh mông, mỗi ánh sao đều mang theo đạo tắc của hắn, cực kỳ bá đạo.
Thấy vậy, thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười dữ tợn, vung tay đẩy ra một vùng biển màu máu.
Khi biển máu và biển sao va chạm vào nhau, âm thanh đùng đoàng phát ra, nhưng khó phân cao thấp, không ai làm gì được đối phương.
Giết!
Con mắt thứ ba ở đầu mày của thần tử Quỷ Hoàng bắn ra một tia sấm sét cực kỳ bá đạo, mang theo uy lực huỷ diệt đáng sợ, bắn thẳng về nguyên thần của Diệp Thành, tựa như muốn chém chết chân thân của hắn.
Diệp Thành không chút sợ hãi, thần mang Thần Thương bắn ra, dập tắt tia sấm sét đó.
Trấn áp!
Thần tử Quỷ Hoàng giơ một tay lên, nắm lấy một ngọn núi khổng lồ.
Đây là một bí thuật đáng sợ, là thần thông cũng là dị tượng, là bí thuật cũng là trấn pháp, bên trên khắc đầy phù văn cổ, mang theo phong cấm cổ, cực kỳ nặng nề dường như có thể huỷ diệt mọi thứ trên đời.
Diệp Thành bay lên, Bát Hoang Quyền tấn công mạnh mẽ, ngọn núi khổng lồ còn chưa bộc phát thần uy đã bị một quyền của hắn đấm vỡ.
“Xem thường ngươi rồi!”
Thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười rồi nháy mắt biến mất, đến khí tức cũng không thể tìm ra.
“Thuật này không có tác dụng với ta!”
Diệp Thành hừ lạnh, cho dị tượng hỗn độn xuất hiện, nghiền nát cả một vùng trời, thần tử Quỷ Hoàng vừa trốn vào không gian hư vô lúc nãy đã bị ép ra ngoài, suýt thì bị thương nặng.
Được lắm!
Thần tử Quỷ Hoàng càng thêm hưng phấn, khí tức nhanh chóng dâng lên, khí tức hồng hoang cuồn cuộn, mang theo sự tàn bạo và khát máu, trong một thoáng còn có thể nhìn thấy một con Cùng Kỳ, nó gầm thét với bầu trời, tiếng gầm rung chuyển thiên địa.
Giết!
Chiến!
Sau một tiếng quát lạnh lùng, hai người bắt đầu ra tay.
Diệp Thành tản ra kim quang rực rỡ như chiến thần Bát Hoang, thần tử Quỷ Hoàng thì có tiên quang mờ ảo như vị vua Cửu Châu, hai người đánh từ dưới đất lên hư thiên, thi triển thần thông bí thuật, bắt đầu một cuộc đối đầu kinh thế.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Vùng đất này không còn yên tĩnh nữa, như có giông tố ập tới, tiếng sấm sét ầm ầm chói tai, đệ tử tu vi yếu bị chấn động suýt thì không còn giữ được linh hồn, thậm chí còn có những người ngất xỉu tại chỗ.
Hai tên súc vật!
Mọi người đều ngẩng đầu, tặc lưỡi nhìn như thiên.
Chẳng mấy chốc đã có máu tươi rơi xuống, có màu vàng, cũng có màu đen, trận chiến diễn ra rất ác liệt.
Giờ phút này không còn ai coi thường Diệp Thành nữa, tuy là cảnh giới Thiên nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ của cảnh giới Hoàng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sức chiến đấu của hắn không phải người bình thường có thể đo lường được.
Mắt nhìn của thần nữ đúng là hơn người!
Nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung ở bên dưới mỉm cười, trong nụ cười có chút hâm mộ, có ai không muốn nửa kia của mình độc nhất vô nhị chứ!
Nghe tiếng nói từ tứ phía, Bích Du khẽ mỉm cười rồi cũng nhìn lên hư thiên với ánh mắt đầy dịu dàng, bóng dáng màu vàng ấy vẫn như trong trí nhớ của cô, ngạo nghễ thiên hạ, uy chấn bát hoang.
So với cô, Bích Nguyệt vừa được dìu về chỗ ngồi sắc mặt không được tốt lắm, dung mạo của cô ta cũng tạm được, nhưng khi gương mặt lộ vẻ gớm ghiếc thì giá trị nhan sắc của cô ta giảm đi rất nhiều.
Giết! Giết! Giết!
Bích Nguyệt cắn răng nghiến lợi nhìn lên hư thiên, vệt đỏ trên mặt cực kỳ bắt mắt.
Cô ta là ai? Là hậu duệ của cung chủ đời trước, thân phận cao quý nhường nào mà lại bị một chưởng của người khác đánh bay, có lẽ từ khi tu đạo đến nay, cô ta chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã lớn thế này.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, có người rơi xuống khỏi hư thiên, nhìn kỹ thì thấy là Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hoá thân thành thần long màu vàng, bay ngược lên trời, không nhiều lời lập tức hành động, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn, Thánh thể cường đại cho hắn sự tự tin rất lớn.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên hư thiên, tiếng sấm càng thêm chói tai.
Hư thiên mà mọi người nhìn thấy từ bên dưới là một vùng hỗn loạn đáng sợ, thần thông và bí thuật đan xen, sấm sét và đạo tắc giao thoa phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp, mỗi làn sấm hay đạo tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt.
Bùm!
Dưới hàng nghìn con mắt dõi theo, lại có người rơi xuống, đập nát chiến đài.
Nhưng lần này không phải Diệp Thành mà là thần tử Quỷ Hoàng.
Bộ dạng của hắn ta cực kỳ đáng sợ, đầu tóc bù xù, toàn thân đầy máu, một chiếc sừng trên đầu đã bị gãy, diện mạo vốn đã đáng sợ, bây giờ trông hắn ta lại càng giống ác ma bò ra từ địa ngục.
Nhìn cảnh này, mọi người đều xuýt xoa, đối đầu với người cùng thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thảm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!