Cuộc đấu giá tiếp tục, bầu không khí vẫn rất nóng.
Trong Phách Mại Các, mùi thuốc súng nồng nặc, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, giống như thua tiền trong sòng bạc.
Phải nói rằng Thiên Phủ Thần Triều rất quyết đoán, những bảo vật đấu giá đều phi thường, pháp khí, đan dược, bí quyển đều có, mỗi lần mọi người đều tranh giành cướp bóc, đã có Chuẩn Thánh ra tay, hơn nữa còn không chỉ một trường hợp như thế.
…
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Khi buổi đấu giá đang diễn ra sôi nổi, trong một nhã gian, Hoa Thiên lại cắn răng nghiến lợi, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
Trong nhã gian còn có vài ba nữ tu khác, lúc này họ đều đang quỳ dưới đất, dùng quần áo rách nát che người khóc lóc, trên đất còn có những vệt máu của những cô gái đã mất đi sự trong trắng của cả một đời con gái, nhìn dáng vẻ này là biết bọn họ đều đã bị Hoa Thiên giày xéo.
Khốn nạn!
Hoa Thiên vẫn đang gào thét, vừa gào vừa cử động thân thể, phía dưới còn có một nữ tu đang bị hắn ta chà đạp.
Con khốn!
Cho mặt mũi mà không thèm!
Hoa Thiên như kẻ điên, điên cuồng trút bỏ dục vọng thú tính của mình, lửa giận ở chỗ Bích Du đều trút hết lên nữ tu dưới thân.
A… A…
Nữ tu đáng thương đau đớn kêu lên.
Thân phận thấp hèn, tu vi kém, cô chỉ đành mặc hắn ức hiếp, những giọt nước mắt tủi nhục tuôn rơi.
Không biết đến lúc nào Hoa Thiên mới đứng dậy, tuỳ tiện ném ra một cái túi đựng đồ: Cút đi!
Mấy nữ tu như được ân xá, lảo đảo chạy ra ngoài, những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên má.
Sau khi bọn họ rời đi, lão già áo tím bước vào.
Hoa Thiên liếc nhìn ông lão, trầm giọng hỏi: “Đã tra ra chưa? Kẻ nào đang ở trong phòng con khốn đó?”
“Diệp Thành”, lão già áo tím trả lời ngay.
“Diệp Thành là ai?”
“Là tu sĩ cảnh giới Thiên ở trước thần đệ sáng nay ạ”.
“Lại là hắn”, vẻ mặt Hoa Thiên chợt trở nên gớm ghiếc, nếu người ở trong phòng Bích Du là cảnh giới Hoàng thì cũng thôi, nhưng lại là một cảnh giới Thiên, điều này khiến hắn ta càng thêm phẫn nộ, đường đường là thánh tử Thiên Phủ Thần Triều mà lại không bằng một cảnh giới Thiên, đây là sự nhục nhã lớn bằng trời đối với hắn ta.
“Con khốn! Con khốn!”, Hoa Thiên càng nghĩ càng tức giận, tiếng gầm thét mang theo sát khí không thể kìm nén.
“Thần tử, ta điều tra rồi, Diệp Thành này không đơn giản”, lão già áo tím lại nói: “Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Hoa Thiên chợt ngẩng đầu lên.
“Tin tức hoàn toàn đáng tin cậy, đúng là Diệp Thành mang huyết mạch nghịch thiên trong truyền thuyết”.
“Thì ra là vậy”, Hoa Thiên cười dữ tợn: “Thảo nào con khốn kia lại tìm Diệp Thành, chắc chắn là để ý huyết mạch của hắn. Nhưng hắn là Thánh thể thì thế nào? Cũng chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, muốn hợp tác với hắn để đấu lại thần tử Quỷ Hoàng thì đúng là mơ tưởng viển vông”.
“Thần tử, vậy kế tiếp…”, lão già áo tím ngập ngừng nhìn Hoa Thiên.
“Ông không cần bận tâm nữa, ta tự có quyết định”, Hoa Thiên cười khẩy, tinh quang bắn ra tứ phía: “Ta muốn xem Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết có thật sự bá đạo như trong lời đồn hay không”.
…
Tại nhã gian lầu ba, hai bà lão vẫn đứng trước cánh cửa ánh sáng như thần giữ cửa.
Hai người không nhúc nhích, thi thoảng lại ghé tai nghe, một nam tu sĩ đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa bị đuổi ra ngoài.
Hai người đã không chỉ nhìn nhau một lần, vẻ mặt đều kỳ lạ, điều này quá khác thường, không phải tác phong của thần nữ nhà họ, hơn nữa họ cũng tò mò một nam một nữ rốt cuộc làm gì ở bên trong.
Cuối cùng, bà lão áo đen không nhịn nổi nữa, chọc vào người bà lão áo trắng, ý bảo bà ấy gõ cửa.
Bà lã áo trắng lườm bà lão áo đen, nhưng vẫn gõ cửa: “Thần nữ?”
“Có chuyện gì?”
“Không… Không có gì ạ”, bà lão áo trắng ho khan.
“Ta đang luận đạo với đạo hữu này, đừng làm phiền”, Bích Du vừa bóp vai cho Diệp Thành vừa đáp lại, một câu nói khiến bà lão áo trắng lại nhìn bà lão áo đen, chắc chắn không phải đang trên giường chứ?
“Ta nói này, hai bà ấy sẽ không vào đây đánh ta chứ?”, Diệp Thành cười khan.
“Có ta ở đây, họ không dám đâu”, Bích Du cười mỉm.
“Ta thấy Hoa Thiên kia rất tức giận đấy”, Diệp Thành vừa luyện lại xương Thánh vừa cười bảo.
“Hắn là người thế nào ta hiểu rõ nhất”, nói đến Hoa Thiên, vẻ mặt Bích Du lạnh đi: “Tuy là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều, huyết mạch bá đạo, thân phận tôn quý nhưng lại độc ác có tiếng, số nữ tử vô tội chết trong tay hắn không biết có đến bao nhiêu người, hắn đã giẫm trên biết bao oán linh”.
“Nói đến Thiên Phủ Thần Triều, cô có cảm thấy tượng đá trong thành rất quen không?”
“Tượng đá?”, Bích Du gãi đầu, nhớ lại lúc mới đến, nghĩ một lúc cô chợt nhìn Diệp Thành: “Đông Hoàng?”
“Xem ra cô cũng đã thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên của Đại Sở, đúng như cô nói, chính là Đông Hoàng”.
“Điều này…”, Bích Du ngạc nhiên biến sắc: “Thật sự khiến ta bất ngờ, không ngờ Chuẩn Đế trong truyền thuyết Vọng Cổ Tinh lại là Đông Hoàng của Đại Sở chúng ta, không biết Chu Thiên Dật tới đây sẽ thấy thế nào”.
“Cửu hoàng của Đại Sở cũng đều ở Chư Thiên Vạn Vực, sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau”.
“Cũng phải”.
“Nhưng cô mới là người thực sự khiến ta bất ngờ”, Diệp Thành nói rồi mỉm cười nhìn Bích Du: “Không ngờ cô lại có Vạn Hoa Đồng, ta bất cẩn một chút đã bị kéo vào huyễn cảnh, may mà cô không giết ta”.
“Ai bảo ngươi cởi khăn che mặt của ta”, Bích Du khẽ cười.
“Không kìm lòng được”.
“Vậy ngươi có biết khăn che mặt ấy có ý nghĩa gì với ta không?”, Bích Du nhìn Diệp Thành với đôi mắt long lanh ánh nước.
“Sao? Cởi ra thì phải lấy cô à?”
“Ngươi nói xem?”, Bích Du nói rồi cả gan ngồi lên đùi Diệp Thành, hai tay vòng qua cổ hắn, dùng đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn, lúc này cô cực kỳ quyến rũ: “Diệp Thành, ngươi cởi khăn che mặt của ta thì phải lấy ta đấy!”
“Ta nhớ ngày xưa cô rất dè dặt cơ mà”, Diệp Thành cười khan.
“Hồi đó quá dè dặt nên để lại cho ta quá nhiều tiếc nuối”, Bích Du sát lại gần, mũi chạm mũi với Diệp Thành: “Đời này ta muốn sinh con cho ngươi”.
“Ở đây luôn thì không được hay cho lắm!”, Diệp Thành có phần không kiểm soát được.
“Nếu ngươi đồng ý thì cả thiên hạ đều là giường”, Bích Du lại gần hơn, in một dấu hôn lên mặt Diệp Thành, sâu trong lòng cô vẫn còn dè dặt, nhất là trước mặt Diệp Thành. Sự cám dỗ buông thả này khiến Diệp Thành miệng lưỡi khô khốc, cũng khiến má cô ửng hồng.
“Lời này của cô thật sâu sắc, thấu đáo”, Diệp Thành quả thực miệng lưỡi hơi khô, hơn nữa còn có phần đứng núi này trông núi nọ.
“Vậy ngươi có muốn không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!