“Bốn mươi nghìn”.
“Ta trả năm trăm nghìn”.
“Bảy trăm nghìn”.
Tiếng la hét nối nhau vang lên trong lầu các đấu giá, khung cảnh náo nhiệt, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi.
Vật phẩm đấu giá thứ ba của toà lầu các diễn ra buổi đấu giá là một tông bí quyển, nghe Trường Thiện Chân Nhân nói, nó ghi lại những bí thuật cổ xưa, chính vì điều này mà rất nhiều người đã tham gia đấu giá, trong đó cũng không ít Chuẩn Thánh.
Khi cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi, Diệp Thành dừng lại trước nhã gian trên lầu ba, chính là nhã gian mà Bích Ba đang ngồi.
Bên trái và bên phải cửa nhã gian có một bà lão mặc áo đen và một bà lão mặc áo trắng, hai người họ như thần giữ cửa, đứng còn thẳng hơn lao, thấy Diệp Thành tới, sắc mặt họ trở nên âm trầm.
“Tiểu tử, cô ấy không phải là người mà ngươi có thể tiếp cận đâu”, bà lão mặc y phục đen hắng giọng, “đừng mơ mộng”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai.
“Hiểu rồi còn không xuống đi, ngươi muốn chết à?”
“Bà bà, cho hắn vào đi”, trong nhã gian vang lên giọng của tiên tử Bích Ba.
“Vâng, thần nữ”, hai bà lão đáp lại, sau đó đều nhìn Diệp Thành ý bảo vào đi, sau khi vào điều gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Diệp Thành bĩu môi, nhấc chân bước vào cánh cửa ánh sáng.
Bước vào nhã gian lại là một khung cảnh khác, nhã gian tự hình thành thế giới riêng với bán kính ba mươi trượng, trang nhã mà độc đáo, đến bàn ghế cũng được đúc bằng thanh thiên bạch ngọc, giá trị rất cao.
Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, thầm nói sự giàu có của U Đô ở Chu Tước Tinh còn lâu mới theo kịp Thiên Phủ Thần Triều.
Tiên tử Bích Ba đứng dậy, lặng lẽ nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi đi tới, không nói lời nào đã đưa tay về phía khăn che mặt của tiên tử Bích Ba.
Tiên tử Bích Ba khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp còn có tia sáng lạnh loé lên, chưa từng có nam tu sĩ nào dám cợt nhả với cô như thế, mà cô đeo khăn che mặt cũng có ngụ ý, người tháo khăn che mặt của cô xuống là phải cưới cô.
Tiên tử Bích Ba không nhúc nhích, nhưng đôi mắt đẹp lại có tiên quang ánh lên, trong đôi mắt như nước có vạn đoá hoa xuất hiện.
Vạn Hoa Đồng?
Diệp Thành sửng sốt, bàn tay giơ lên cũng khựng lại giữa không trung, hắn không ngờ cô lại có Thần Nhãn giống Tịch Nhan.
Trong lúc sững sờ, Diệp Thành chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, cảnh tượng thay đổi rất lớn, là một thế giới vạn hoa, màu sắc sặc sỡ như mộng như ảo, đến tiên quang đang lượn lờ cũng mang theo đạo uẩn.
Huyễn cảnh!
Diệp Thành thảng thốt, vẻ mặt hơi kỳ lạ, trong lúc thất thần hắn đã trúng chiêu.
Trong nhã gian, tiên tử Bích Ba vẫn đứng duyên dáng như thế.
Còn Diệp Thành thì tay vẫn đang dừng giữa không trung, hay nói cách khác là hắn như bức tượng cố định ở đó, trúng huyễn thuật của tiên tử Bích Ba nên ý thức của hắn vẫn đang trong huyễn cảnh.
Đôi mắt đẹp của tiên tử Bích Ba trong veo như nước, lẳng lặng nhìn Diệp Thành, trong mắt cô lại hiện lên vẻ mờ mịt lần nữa.
Không biết vì sao nam thanh niên tu sĩ này khiến cô có cảm giác quen thuộc khó giải thích được, dường như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi, chỉ biết là khi nhìn hắn thì tim cô sẽ đau âm ỉ.
Nhìn đủ chưa?
Giọng nói thanh tao vang lên, khuôn mặt đờ đẫn của Diệp Thành xuất hiện một nụ cười.
Ngươi…!
Vẻ mặt tiên tử Bích Ba thay đổi, cô không ngờ một cảnh giới Thiên lại có thể phá được huyễn cảnh Vạn Hoa của mình.
Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt của cô rơi xuống, là Diệp Thành đã cởi nó ra.
Khăn che mặt rơi xuống, cuối cùng cũng lộ ra dung nhan tuyệt thế, đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi má căng bóng như được điêu khắc bởi người tài nghệ điêu luyện, hoàn mỹ không tỳ vết.
Tên sở khanh!
Mặt tiên tử Bích Ba lạnh như băng, cô lập tức đưa tay lên, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì một tia tiên quang đã bay tới, chạy thẳng vào giữa hai chân mày.
Ngay lập tức, thân thể mỏng manh của cô run lên, bước đi loạng choạng, vẻ mặt cũng thoáng chốc trở nên đau đớn.
Hự!
Tiên tử Bích Ba ôm trán kêu lên, đôi mắt trong veo như nước dần bớt đi vẻ mờ mịt thăng trầm khi tiên quang nhập vào thần hải, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần hiện lên.
Không biết đến lúc nào, tiếng kêu khe khẽ của tiên tử Bích Ba mới ngừng lại, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt cũng không còn nữa.
Ngươi… Diệp Thành!
Tiên tử Bích Ba ngây người nhìn Diệp Thành, hai mắt mờ sương ngưng tụ thành giọt lệ, cô đã nhận ra Diệp Thành, dù năm tháng trôi qua, trăm năm thăng trầm nhưng vẫn khắc sâu trong linh hồn.
Bích Du, hoan nghênh cô quay lại!
Diệp Thành cười trong nước mắt, mang theo cả những thăng trầm của năm tháng.
Diệp Thành, một trăm năm rồi!
Bích Du nghẹn ngào, bước lên nhào vào lòng Diệp Thành, nước mắt đầm đìa.
Trong nhã gian chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nghẹn ngào của nữ tử, Bích Du cứ ôm Diệp Thành như vậy.
Diệp Thành đỏ mặt, là do kìm nén nín nhịn mà đỏ, Thánh thể cứng như sắt thép mà cũng bị Bích Du ôm đến mức gãy xương.
Bích Du đương nhiên không hề hay biết, ngón tay cô siết chặt, ôm chặt hơn nữa, cô dùng hết sức lực như muốn khảm Diệp Thành vào cơ thể mình mới thôi, cô sợ tất cả những điều trước mắt đều là ảo ảnh.
“Chúng… Chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không?”, Diệp Thành ho khan.
“Cho ta ôm thêm một lúc”, Bích Du vẫn ôm, chẳng những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, hai má cô đầy nước mắt, vùi mặt vào lòng Diệp Thành, tham lam hít lấy hơi thở của hắn.
“Vậy… Vậy thì ôm thêm một lúc”, khoé miệng Diệp Thành rỉ máu, không biết là do hứng chịu thiên khiển hay là do Bích Du ôm chặt quá.
“Bái kiến thần tử Thần Triều”, khi hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên giọng nói của bà lão áo đen và áo trắng.
“Tiên tử có ở trong không?”, Hoa Thiên vẫn giả vờ tao nhã lịch sự, nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng trong mắt lại hiện lên sự thèm khát xấu xa.
“Có… Có”, hai bà lão vội vàng đáp.
“Vậy thỉnh hai vị tiền bối chuyển lời, ta…”
“Không gặp”, Hoa Thiên còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Bích Du đã vọng ra từ trong nhã gian.
“Thần nữ, thế này…”
“Không gặp ai hết”, hai bà lão lên tiếng, còn chưa nói xong đã bị lời nói của Bích Du cắt ngang.
“Được, được lắm”, Hoa Thiên cười nhưng mang theo ý lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta là thần tử Thần Triều, thân phận cao quý biết bao nhưng lại bị từ chối ngoài cửa những hai lần, đây là sự vả mặt không chút giấu giếm.
Hoa Thiên vốn tưởng rằng Bích Du gặp thần tử Quỷ Hoàng xong sẽ có áp lực, chắc chắn sẽ tới cầu xin hắn ta, mà hắn ta tới đây lần này cũng chỉ là thuận thế, nếu có thể thì hắn ta không ngại làm chuyện nam nữ ngay trong nhã gian của buổi đấu giá này, nghe cô rên rỉ như vậy mới kích thích.
Nhưng điều ngoài dự đoán của hắn ta là Bích Du chẳng những không cầu xin, ngược lại còn từ chối hắn ta lần nữa.
“Thần tử đừng tức giận, thần nữ…”
“Không cần phải nói thêm nữa”, hai bà lão còn chưa nói xong, Hoa Thiên đã đột ngột quay người bỏ đi.
“Haiz!”, hai bà lão đều thở dài, nhìn về cánh cửa ánh sáng của nhã gian: “Thần nữ, sao người phải làm vậy chứ?”
“Không gặp là không gặp”, trong nhã gian, Bích Du đã buông Diệp Thành ra, nhưng vẻ mặt lại xấu hổ.
“Oa!”, Diệp Thành ôm cái lưng già ngồi xuống, sống lưng bị Bích Du ôm chặt nên đã gãy, xương trong cơ thể cũng gãy bảy tám phần, tới giờ hắn vẫn không thể tin nữ tử yếu ớt như vậy lại khoẻ đến thế, may mà tu vi của hắn thâm hậu, nếu là cảnh giới Thiên khác thì đã nát bấy lâu rồi.
“Ngươi… Ngươi vẫn ổn chứ?”, Bích Du tiến lên, càng ngại ngùng hơn, cảm xúc dâng trào quá đà nên cô không còn chú ý đến nặng nhẹ.
“Không chết được”, Diệp Thành xua tay, nhe răng ngoác miệng vận chuyển Man Hoang Luyện Thể.
“Là do ta quá kích động”, Bích Du cười trong nước mắt, đi vòng ra sau Diệp Thành bóp vai cho hắn, đầu ngón tay còn truyền pháp lực thuần khiết vào cơ thể hắn, tới giờ cô vẫn không dám tin những điều này.
“Có thể hiểu được”.
“Ngoài ta ra, ngươi còn tìm được ai nữa?”
“Tạ Vân, Lý Tiêu, Niệm Vi, Tiểu Ưng và Đại Sở Hoàng Yên”, Diệp Thành nói xong thì ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho Bích Du, trăm năm qua có quá nhiều chuyện, không thể kể hết.
Bích Du tiếp nhận thần thức, sau khi tiêu hoá trong mắt cô lại đầy vẻ buồn bã.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, vẫn còn rất nhiều người chưa được tìm thấy, trong đó có cả phụ hoàng và cô cô của cô, cùng với Độc Cô Ngạo và Gia Cát Vũ.