Đêm khuya, Diệp Thành quay về Đan Phủ.
Đan Phủ về đêm mặc dù yên tĩnh nhưng cũng có rất nhiều luyện đan sư vẫn đang nỗ lực luyện đan.
Giống như Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy hai người đang ướt đầm mồ hôi, thành tựu của hai người bọn họ thật sự khiến Diệp Thành phải bất ngờ, mới chưa được bao lâu mà đã có thể luyện ra linh đan năm vân rồi.
Diệp Thành thu lại ánh mắt quay người ra khỏi đại điện.
Diệp Thành phất tay đóng lại cửa điện, lúc này hắn mới lấy ra Thanh Long Cổ Ấn và Hỗn Độn Thần Đỉnh.
So với Thanh Long Cổ Ấn thì lư đồng của Âm Thực Vương mạnh hơn nhiều, đó chính là vật được đúc từ thần liệu đặc biệt, từng nhuốm máu rồng, cho dù với thực lực của hai vị Vương ở Thanh Long thì cũng cần phải hai người hợp sức lại mới có thể ngự động được, có thể thấy sự mạnh mẽ của thánh binh đến thế nào.
Càng mạnh càng tốt!
Diệp Thành mỉm cười, lấy hỗn độn đạo tắc làm kiếm trảm lìa Thanh Long Cổ Ấn.
Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên thôn tính Thanh Long Cổ Ấn như thể rất hưng phấn, nó điên cuồng thôn tính phần tinh tuý của Thanh Long Cổ Ấn.
Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn nhảy vào trong đại đỉnh, hắn thôn tính đạo tắc, đem đạo tắc của phần lạc ấn trên Thanh Long Ấn lần lượt đẩy vào trong hỗn độn đạo, đây chính là dưỡng liệu.
Thế rồi ba ngày cứ thế trôi qua.
Ba ngày nay thông tin Chu Tước Tinh xuất hiện thánh nhân đã lan ra khắp cả Thiên Nguyên Tinh Vực.
Rất nhiều người vượt tinh không tới đây, phần lớn đều là tu sĩ Chuẩn Thánh tới cầu đạo.
Nhược Thiên Chu Tước rất xởi lởi, bà ta không ngại truyền đạo, đó cũng coi như là bố thí nhân quả, có lợi cho việc tu đạo về sau, những tu sĩ Chuẩn Thánh tới đây cầu đạo đương nhiên vô cùng cảm kích, có thể coi là kết được mối thiện duyên.
Ngày tháng dần trôi.
Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tư, khi trời còn chưa sáng đã có rất nhiều bóng hình bay vào tầng thứ tám của U Đô.
Lần này không phải là những người tới cầu đạo mà đây đều là Thánh Chủ của chín đại thế gia và rất nhiều Thái thượng trưởng lão.
Hôm nay xảy ra việc đại sự, chính là ngày Nhược Thiên Trung Hoàng thoái vị, là ngày lựa chọn Thánh Chủ Chu Tước kế nhiệm, từ trước đến nay ngày này diễn ra vô cùng long trọng và lần này cũng không ngoại lệ, đây chính là việc lưu truyền nhiều đời của gia tộc Chu Tước.
Khi Diệp Thành tới thì ở tầng thứ tám của U Đô có thể coi là cả biển người.
Sự xuất hiện của hắn kéo theo bao ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, phủ chủ của Đan Phủ thống lĩnh hơn ba mươi triệu luyện đan sư, thân phận của hắn tôn quý nhường nào, hiện giờ cần giới thiệu Thánh Chủ, hắn đương nhiên là người có tiếng nói.
Diệp Thành có thể coi là vừa đi vừa niềm nở chào hỏi, sau đó mới đi lên vị trí phủ chủ của Đan Phủ.
Lại nhìn sang hai bên trái phải, đó chính là lão tổ của chín đại thế gia, với tuổi tác và tu vi hiện giờ mà hắn có thẻ ngồi ngang hàng với chư vị lão tổ, vinh hạnh chí cao như vậy không phải ai cũng có.
Bên ngoài linh sơn có rất nhiều người bay vào, đó chính là trưởng lão của gia tộc Chu Tước.
Từ xa, tám đại hoàng tử cùng tiến vào, vẻ mặt ai nấy không tỏ thái độ nhưng bên trong lại âm thầm tranh đấu.
Thấy tám vị Hoàng Tử, rất nhiều người có mặt ở đây phải trầm trồ.
Con cháu thuộc dòng chính của gia tộc Chu Tước có chín người, hiện giờ chỉ có tám người tới khiến người ta phải nhắc tới tên Nhược Thiên Huyền Vũ, vị Hoàng Tử có hi vọng vượt qua các tiền bối mà lại vắng mặt trong buổi ngày hôm nay.
“Ngươi cho rằng hôm nay ai sẽ là người thắng cuộc?”, khi tám vị Hoàng Tử vừa vào chỗ ngồi thì bên dưới liền vang lên tiếng xôn xao.
“Chắc chắn là Đại Hoàng Tử”, có người lẩm bẩm.
“Ta lại thấy Tam Hoàng Tử có khả năng hơn”, “còn Tứ Hoàng Tử, huyết mạch cũng không hề yếu”.