Nói xong, Mục Huyền Công ra khỏi rừng trúc.
Về phần Diệp Thành, hắn lập tức thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, xoay người chạy vào hố đen không gian.
Woa!
Vừa đi vào, Diệp Thành đã lảo đảo một hồi, cảm giác như lưng có một ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng đè lên.
Thần hà rực rỡ trong hố đen không gian, tiên quang toả ra tứ phía, phản chiếu hố đen vô cùng lộng lẫy, còn có uy áp của Thánh Nhân trấn áp bốn phương, nặng tựa như núi, Diệp Thành bị uy áp ấy đè lên phải quỳ xuống.
Bá đạo thật!
Diệp Thành kinh ngạc nhìn về một phía, cho dù cách Nhược Thiên Chu Tước cả nghìn trượng nhưng hắn vẫn hoàn toàn bị áp chế.
Bất lực, Diệp Thành quyết định không chống cự nữa mà ngồi xuống luôn.
Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà vẫn đang ngồi khoanh chân ở chính giữa tiên hải, quanh thân tản ra ánh sáng xán lạn, dáng vẻ tuyệt thế năm xưa lại xuất hiện, dung nhan ấy còn trẻ hơn xưa, khí huyết dồi dào như biển cả, còn có rất nhiều dị tượng huyền ảo đan xen, đạo tắc của bà mang theo tiên khúc và thiên âm.
Diệp Thành cảm thán, tuy Chuẩn Thánh và Thánh Nhân chỉ cách nhau nửa bước, nhưng thực lực thì không thể so sánh.
Nhược Thiên Chu Tước của ngày hôm nay là một ví dụ điển hình, hắn có thể so chiêu với Chuẩn Thánh nhưng lại bị Thánh Nhân áp chế đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, khoảng cách này không đơn giản chỉ là nửa bước.
Chíp chíp…!
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì nghe thấy tiêng chim sẻ kêu, lửa cháy hừng hực.
Lập tức, tiên y trên người Nhược Thiên Chu Tước hoá thành tro tàn, để lộ ra thân mình hoàn hảo.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành giật mình, lập tức quay lưng lại.
Tạo nghiệp rồi!
Diệp Thành ho khan một tiếng, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Tội lỗi! Tội lỗi!
Diệp Thành lắc đầu, không biết nếu Tạ Vân biết liệu có đá chết hắn hay không, không biết nếu Thần Hoàng biết liệu có một chưởng giết chết hắn không, họ đâu quan tâm có phải chuyện ngoài ý muốn hay không?
Ở đằng kia, Nhược Thiên Chu Tước vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Tuy nhiên, thân thể hoàn hảo của Nhược Thiên Chu Tước đã được một tầng tiên quang thánh khiết bao bọc, như mộng như ảo, chỉ thấy hình dáng mơ hồ chứ không thấy làn da sáng bóng.
“Chín Chuẩn Thánh đã tới U Đô ạ”, cuối cùng Diệp Thành vẫn lên tiếng.
“Trong dự liệu”, Nhược Thiên Chu Tước đáp lại, giọng nói hư ảo rất dễ nghe, tựa như Cửu U Tiên Khúc.
“Tiền bối còn cần bao lâu nữa?”, Diệp Thành vẫn quay lưng về phía Nhược Thiên Chu Tước: “Chín lão già đó không có ý tốt, vãn bối sợ Mục lão tiền bối không trụ nổi! Nếu bọn họ gây chuyện, không cẩn thận sẽ mất cả U Đô”.
“Dung hoà máu cần nửa canh giờ nữa”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành quay lưng về phía Nhược Thiên Chu Tước ra dấu đã hiểu rồi ngồi đó chờ, vì không có hắn, Nhược Thiên Chu Tước không ra được, cho dù là Thánh Nhân cũng không được.
Khi Diệp Thành ở trong này chờ đợi thì bầu không khí ở U Đô lại rất ngột ngạt.
Bên ngoài đại điện ở tầng chín U Đô, đâu đâu cũng thấy người, lão tổ, Thánh chủ, trưởng lão của nhà Chu Tước và chín thế gia lớn đều đã tới, vây quanh đại điện không chừa một chỗ trống, trên đầu ai nấy đều lơ lửng pháp khí bản mệnh, dáng vẻ chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào, khí tức chết chóc càn quét cả đất trời.
Chín Chuẩn Thánh là đội hình thế nào? U Đô cần dốc toàn lực để chống lại.
Lại nhìn vào trong đại điện, chín Chuẩn Thánh đang nằm nghiêng trên ghế, trong mắt toàn là vẻ bỡn cợt, nhìn Mục Huyền Công đầy hứng thú.
Mục Huyền Công cực kỳ áp lực, tuy ông cũng là Chuẩn Thánh nhưng dù sao cũng chỉ mới thăng cấp, những người ở đây có ai không là Chuẩn Thánh đã mấy trăm năm, tính ra thì họ đều là tiền bối của ông.
“Mục Huyền Công, bản vương đúng là đã đánh giá thấp ngươi”, sự yên tĩnh kéo dài cuối cùng cũng bị tiếng cười u ám của Tu La Vương phá vỡ: “Ai có thể ngờ được không lâu trước đó người vẫn chỉ ở cảnh giới Hoàng đỉnh phong như ngươi mà cũng có thể tiến cấp đến Chuẩn Thánh”.
“May mắn thôi”, Mục Huyền Công khẽ nói.
“May mắn”, Giao Long Vương khịt mũi coi thường, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: “Thật sự cho rằng lên được Chuẩn Thánh thì có thể ngang hàng với chúng ta sao? Mục Huyền Công, ngươi coi trọng mình quá đấy”.
“Tiền bối dạy phải”, Mục Huyền Công nhẹ giọng đáp, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
“Chu Tước đâu? Mời ra đây đi!”, trong tiếng cười nham hiểm của Địa Long Vương còn mang theo sự dâm đãng: “Lâu ngày không gặp, bản vương cũng nhớ lắm!”
“Đây là U Đô, không cho phép ngươi cợt nhả”, Mục Huyền Công hừ lạnh, trong mắt loé lên tia lạnh lùng, đương nhiên ông hận Địa Long Vương thấu xương, đêm ông độ huyết kiếp cũng có phần của Địa Long Vương.
“Ai cũng yêu thích cái đẹp mà”, Địa Long Vương để lộ hàm răng trắng âm u, ánh mắt lộ rõ dục vọng không che giấu.
“Ngươi…”
“Đừng nói nhảm nữa, gọi Chu Tước ra đây đi”, La Sát Vương nhàn nhã nghịch con rắn xanh đang quấn quanh cổ tay: “Chín vị Chuẩn Thánh chúng ta đã cho bà ta mặt mũi rồi, còn muốn kéo dài đến khi nào nữa?”
“Lão phu nói rồi, Chu Tước đang bế quan”, Mục Huyền Công lạnh lùng bảo.
“Không phải là đang chuẩn bị độ kiếp đấy chứ?”, Giao Long Vương cười trêu ghẹo: “Vậy chúng ta càng phải ở lại, bây giờ Thiên Nguyên Tinh Vực không thái bình, khó mà đảm bảo có người không tạo phản, chúng ta cần bảo vệ bà ấy độ kiếp mới phải”.
“Chuyện này không cần các vị lo, mời đi cho!”, vẻ mặt Mục Huyền Công âm trầm, ông thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.
“Mục Huyền Công, ngươi ngông nghênh quá rồi đấy”, Lộc Dã Vương quá lên: “Chúng ta có ý tốt tới thăm, đây là lễ nghi tiếp khách của U Đô sao? Gọi Chu Tước ra đây, cho chúng ta một lời giải thích”.
“Ngươi…”
“Không biết Lộc Dã đạo hữu muốn lời giải thích thế nào?”, Mục Huyền Công vừa định lên tiếng đã bị một giọng nói hư ảo cắt ngang.
Lời còn chưa dứt, trong đại điện đã xuất hiện một bóng người xinh đẹp, thân pháp kỳ dị không thể tìm ra nguồn gốc.
Thấy Nhược Thiên Chu Tước trở lại, Mục Huyền Công vui mừng khôn xiết, Thánh Nhân mang lại cho ông cảm giác cực kỳ tự tin, ông lập tức trở nên nghiêm túc, chuẩn bị đứng dậy khai chiến bất cứ lúc nào, ông đã nín nhịn lâu lắm rồi.
So với Mục Huyền Công, chín vị Chuẩn Thánh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Nhược Thiên Chu Tước.
Nhìn một hồi, chín người đều cau mày.
Không biết vì sao bọn họ cảm thấy Nhược Thiên Chu Tước hôm nay đã hơi khác trước, không nhìn ra khí tức tu sĩ, còn có một áp lực không giải thích được.
Điều quan trọng nhất không phải những thứ này mà là khí tức của Nhược Thiên Chu Tước, sinh khí dồi dào, khí huyết như biển, đây đâu phải khí tức mà một người thọ nguyên sắp hết nên có? Chín người trầm tư suy nghĩ nhưng nghĩ không ra.
“Chín đạo hữu thật là thú vị”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, hứng thú nhìn chín người xung quanh.
“Lâu ngày không gặp nên chúng ta tới thăm”, Địa Long Vương âm u nói.
“Tới thăm hay lắm”, khoé miệng Nhược Thiên Chu Tước đượm ý cười: “Mấy ngày trước các vị tới Chu Tước Tinh của ta làm loạn, gây ra huyết kiếp, hôm nay lại tới đây thăm hỏi, các vị thật lòng muốn thêm phiền phức cho lão thân phải không?”
“Chu Tước nặng lời rồi, chỉ là hiểu lầm thôi”, Địa Long Vương cười nhạo báng.
“Đêm đó máu nhuộm cả Chu Tước không phải một câu hiểu làm là xong chuyện được”, Nhược Thiên Chu Tước nhàn nhã nhìn bộ móng mới của mình, giọng điệu hư ảo nhưng lại như đến từ màn đêm.
“Vậy Chu Tước đạo hữu muốn thế nào?”, Thiên Long Vương nở nụ cười xấu xa nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!