Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Những người có mặt ở đây đều ngồi thẳng dậy, mắt sáng cả lên. 

 Vốn dĩ bọn họ tới đây để tham gia thọ yến, không ai ngờ rằng lại có thể tới chứng kiến một màn so tài, có kịch hay xem thì đương nhiên càng hào hứng. 

 Vù! Vù! 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Chân lần lượt lấy lư luyện đan ra, sau đó là nguyên liệu lyện đan, màn so tài còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã xực lên. 

 “Ngươi sẽ chết rất thảm”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng. 

 “Nói tự tin quá, cẩn thận không có cơ hội quay đầu”, luyện đan sư của Đan Phủ mặt mày thản nhiên, chậm rãi làm nóng lư luyện đan. 

 “Ngươi nói ai sẽ thắng?”, thấy hai người đều tỏ ra tự tin, có người khẽ giọng lên tiếng. 

 “Đương nhiên là Nhạc Chân rồi”. 

 “Luyện đan sư của Đan Phủ kia ta đã từng gặp trong lần tuyển chọn luyện đan sư, chính là luyện đan sư cấp năm, còn Nhạc Chân, ông ta là đệ tử của Khô Nhạc ở cấp sáu, cấp sáu với cấp năm đấu nhau, Nhạc Chân không có lý do gì để thua cả”. 

 Trong tiếng bàn tán, Nhạc Chân và luyện đan sư của Đan Phủ đã tế ra chân hoả của mình, tốc độ của Nhạc Chân không hề chậm, còn tốc độ của luyện đan sư Đan Phủ cũng ngang ngửa, thủ pháp thuần thục. 

 Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều bị thu hút về phía này, nhân vật chính của buổi ngày hôm nay bỗng chốc đã được thay đổi. 

 Lại nhìn sang Khô Nhạc, mặt mày ông ta lạnh tanh. 

 Hôm nay là ngày gì, hôm nay là thọ thần của ông ta, ai ai cũng mang quà mừng tới hết sức cung kính, đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không ngoại lệ, thế mà lại có một kẻ lại làm mất mặt ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể để mất thể diện, đây chính là nỗi sỉ nhục lớn đối với ông ta. 

 Trong mắt Khô Nhạc loé lên hàn mang, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể nào kiềm chế hơn được nữa, nếu không phải hôm nay có nhiều người chứng kiến thì ông ta nhất định đã ra tay giết Diệp Thành rồi, cho dù có phải đối đầu với pháp tắc lôi đình của U Đô. 

 Phía Nhạc Sơn cũng vậy, sát khí vô tận. 

 Chỉ có Diệp Thành vẫn vắt chân lên nhau ngồi đó, coi như bên cạnh chẳng có ai, vùi đầu lau linh châu. 

 Đợi tới khi ánh mắt của phía Khô Nhạc và Nhạc Sơn nhìn lên đấu đan đài thì Diệp Thành mới hơi nghiêng đầu sang âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, mắt hắn nheo lại đảo qua nguyên thần của từng người. 

 Đúng là khiến ta phải bất ngờ. 

 Diệp Thành lẩm bẩm, những người bị Khô Nhạc gieo chú ấn đã vượt qua tưởng tượng của hắn, hoàng tử, công chúa, thánh chủ, thánh chủ thế gia, lao tổ của gia tộc Chu Tước, đến cả phía Nhạc Sơn và Nhạc Tấn cũng không ngoại lệ. 

 Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Khô Nhạc, chỉ cần nhìn là hắn đã có thể nhìn thấu nguyên thần của ông ta. 

 Dưới Tiên Luân Nhãn, hắn đã tìm thấy chú ấn trong cơ thể của Khô Nhạc, còn những người bị gieo chú ấn thượng cổ có mặt ở đây đều có kết nối với chú ấn trong cơ thể Khô Nhạc, chỉ là người bên cạnh không nhìn ra mà thôi. 

 “Sao rồi?”, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước truyền âm đến. 

 “Số lượng người bị gieo chú ấn nhiều đến kinh người”, Diệp Thành truyền âm, “đúng như vãn bối dự đoán, bên trong cơ thể Khô Nhạc quả thực có chủ chú ấn, nếu ông ta chết thì chủ chú ấn sẽ bị huỷ hoại và hơn một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng, đó đều là những người có thân phận tôn quý ở U Đô”. 

 “Đã vậy thì không cần phải nể nang gì nữa”, Mục Huyền Công lạnh giọng. 

 “Đừng vội”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, “ta rất muốn xem xem Đan PHủ và Linh Đan Các ai mạnh ai yếu”. 

 “Người rảnh thật”, Diệp Thành day trán. 

 “Đợi lâu như vậy rồi thì có đợi thêm chút nữa cũng không sao”, Mục Huyền Công cũng bật cười, “đó là sự hiếu kì của hai chúng ta, đúng như Khô Nhạc nói, chỉ là khiến bầu không khí thêm vui thôi mà”. 

 “Nói thực thì hai người cũng hợp nhau lắm”. 

 “Đừng ồn ào”. 

 “Xuất đan”, khi cả ba người đang nói chuyện thì đột nhiên trên đấu đan đài vang lên tiếng hô, chỉ thấy một đạo đan hồng xuyên lên trời cao, linh đan sáu vân xuất thế, dị tượng đan xen trông vô cùng đẹp mắt. 

 “Thu”, Nhạc Chân phất đạo bào khiến một viên đan dược sáu vân màu tím nằm trong lòng bàn tay. 

 “Ta nói mà”, thấy Nhạc Chân xuất đan, những người có mặt ở đây đều vuốt râu. 

 “Đệ tử của Khô Nhạc đâu phải nói chơi”. 

 “Đan Phủ lần này thua đậm rồi”. 

 “Sư tôn, đồ nhi đã làm tròn sứ mệnh”, trong tiếng kinh ngạc của tất cả mọi người, Nhạc Chân đặt viên linh đan sáu vân vào hộp ngọc, hai tay dâng lên đưa cho Khô Nhạc và cảm nhận từng ánh mắt kính nể xung quanh. 

 “Vi sư rất vui”, Khô Nhạc nhận lấy hộp ngọc và không quên ném ánh nhìn lạnh lùng sang phía Diệp Thành ở cách đó không xa. 

 “Ngươi còn gì để nói không?”, Nhạc Sơn hắng giọng lạnh lùng. 

 “Còn chưa kết thúc mà, có gì mà phải lớn lối”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Sơn. 

 “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, phía Nhạc Sơn bật cười lạnh lùng. 

 “Xuất đan”, Nhạc Sơn vừa dứt lời, đấu đan đài đã vang lên tiếng hắng giọng, luyện đan sư của Đan Phủ cũng xuất đan, đan hồng chiếu rọi thiên tiêu, kéo theo dị tượng, trông còn rực rỡ hơn phía Nhạc Sơn rất nhiều. 

 “Một luyện đan sư tầng thứ năm mà có thể luyện ra đan dược sáu vân?”, bên dưới hết sức bất ngờ. 

 “Rõ ràng luyện đan sư kia của Đan Phủ ở cấp sáu”. 

 “Nghịch thiên rồi, mới qua bao lâu mà một luyện đan sư cấp năm đã thăng lên thành cấp sáu?” 

 “Sao có thể? Rõ ràng hắn là luyện đan sư cấp năm mà?”, bên dưới, Nhạc Sơn cau mày. 

 “Con chắc chắn là cấp năm?”, Khô Nhạc hỏi. 

 “Không thể sai được”, Nhạc Hải vội nói, “khi diễn ra buổi tuyển chọn luyện đan sư, hắn mới chỉ luyện ra được linh đan cấp năm mà”. 

 “Một luyện đan sư có tài năng thiên bẩm cao như vậy mà lại bị gạt đi, vi sư nghi ngờ con mắt nhìn của con đấy”, Khô Nhạc hắng giọng. 

 “Đồ nhi biết sai ạ”, phía Nhạc Sơn kinh ngạc, trong lòng cũng vô cùng hối hận, nếu như hôm đó trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, luyện đan sư kia được chọn vào Linh Đan Các thì sẽ không có sự việc như ngày hôm nay. 

 “Trong một tháng mà từ cấp năm tiến lên cấp sáu, thật khiến ta phải bất ngờ”, mắt Khô Nhạc nheo lại, ông ta nhìn sang Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong đôi mắt còn loé lên ánh sáng, “đúng là đã đánh giá thấp tiểu tử này rồi”. 

 “Phủ chủ, ta không làm phủ chủ thất vọng chứ?”, trong tiếng bàn tán, luyện đan sư của Đan Phủ bước xuống đưa viên đan dược sáu vân cho Diệp Thành. 

 “Làm tốt lắm”, Diệp Thành lại đẩy viên linh đan lại, “coi như quà tặng”. 

 “Đa tạ phủ chủ”, luyện đan sư kia mỉm cười phất tay cất linh đan đi, sau đó rời đi. 

 “Linh Đan Các của ta xuất đan trước, trận này Linh Đan Các thắng”, ở một bên, Nhạc Sơn hắng giọng. 

 “Ai thắng ai thua do ông định sao?”, Diệp Thành lại nheo mắt nhìn Nhạc Sơn. 

 “Ngươi…” 

 “Được rồi”, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh, hiện trường trở nên im ắng, bọn họ nhất thời quên đi lần đấu đan này có một người phán xử, vả lại còn là người có tiếng nói nhất ở U Đô. 

 “Hai bên đều luyện ra được linh đan sáu vân, kết quả hoà”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng. 

 “Hai vị có ý kiến gì không?”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc. 

 “Không có gì”, Diệp Thành nhưỡng vai. 

 “Không có ý kiến gì”, Khô Nhạc Chân Nhân trầm giọng, mặt mày tối sầm cả lại, đệ tử chân truyền của ông ta lại có kết quả hoà với luyện đan sư của Đan Phủ, mặt ông ta làm sao vui cho nổi. 

 “Đã vậy thì tiếp tục đấu đan”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ phất tay. 

 “Để ta”, Nhược Thiên Chu Tước vừa dứt lời, Nhạc Mặc liền bước ra, cứ thế sải bước lên đấu đan đài, vả lại không quên nhìn Đan Phủ với ánh mắt khiêu khích: “Phía Đan Phủ ai ra trận?” 

 “Ông tự chọn đi”, Diệp Thành tuỳ ý đáp lời. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!