Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Thấy sắc mặt Diệp Thành liên tục thay đổi, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều bật cười, nếu Pháp Thông thật sự tới nói lý lẽ thì đương nhiên họ cũng sẽ giải quyết, đây là Chu Tước Tinh, chúng ta là hai Chuẩn Thánh chẳng lẽ lại sợ ngươi? 

 Diệp Thành xuỳ một tiếng nhưng lại day mạnh đầu lông mày. 

 Hắn rất muốn có chữ Vạn trên bình bát của Pháp Hải, nhưng Phật Đà Tinh có hai Chuẩn Thánh trấn thủ, vậy thì đừng nói đến những chuyện khác. 

 Tình cảnh của nhà Chu Tước hiện nay rất khốn khó, có thể nói là thù trong giặc ngoài, không thể trở mặt với hai Chuẩn Thánh của Phật Đà Tinh nữa, có trời mới biết đám người cứng đầu, cố chấp đó sẽ làm ra chuyện gì khiến hắn bất ngờ nữa. 

 Haiz! 

 Nghĩ một lúc, Diệp Thành lắc đầu bất lực, thầm nói trong thời gian ngắn không thể có được Độn Giáp Vạn Tự đó rồi. 

 Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới gạt mọi suy nghĩ, nhẹ giọng cất lời: “Vãn bối muốn gặp Khô Nhạc, chỉ khi mặt đối mặt vãn bối mới có thể nghiên cứu kỹ lưỡng được chú ấn thượng cổ đó, nếu như có thể, hai vị hãy cố gắng thu xếp cho chúng ta gặp mặt”. 

 “Đương nhiên ta biết ngươi muốn gặp ông ta, nhưng ông ta đang bế quan rồi”, Nhược Thiên Chu Tước bất lực nói. 

 “Biết chọn thời gian thật”, Diệp Thành gãi đầu. 

 “Chín ngày nữa là thọ thần của Khô Nhạc, ngày đó chắc chắn ông ta sẽ xuất quan”, Mục Huyền Công vuốt râu lên tiếng. 

 “Thọ thần”, Diệp Thành sờ cằm. 

 “Nói đến thọ thần của ông ta thật sự khiến lão thân xấu hổ”, Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười tự giễu: “Cảnh tượng đó cực kỳ hùng tráng, đến Chuẩn Thánh như lão thân cũng chưa từng có vinh dự ấy, còn có đám vãn bối không có chí tiến thủ của nhà Chu Tước ta nữa, chúng cũng chen nhau cống hiến pháp bảo”. 

 “Sức kêu gọi của luyện đan sư cấp bảy quá lớn”, Mục Huyền Công cười tiếp lời: “Người như vậy từ một khía cạnh nào đó thậm chí còn hơn cả Chuẩn Thánh như chúng ta, tình hình của U Đô hiện tại rất phức tạp”. 

 “Vậy ngày đó tặng cho ông ta một món quà lớn đi”, Diệp Thành cười nhạt. 

 “Ý ngươi là sẽ ra tay vào ngày đó?”, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước đều nhìn Diệp Thành. 

 “Thời cơ đã chín muồi thì không cần chờ thêm nữa”, Diệp Thành trầm tư: “Đan Phủ đã có thực lực để đối kháng trực diện với Linh Đan Các, có thể đối kháng thì đương nhiên cũng có thể thay thế”. 

 “Nhưng chú ấn thượng cổ đó…” 

 “Chuyện chú ấn cứ giao cho vãn bối”, Diệp Thành nói xong thì đứng dậy: “Vãn bối tự có sách lược vẹn toàn”. 

 “Đã rất nhiều năm rồi lão thân chưa được thấy hậu bối nào tự tin như hắn”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Nhược Thiên Chu Tước cười vui vẻ. 

 “Chúng ta già thật rồi”, Mục Huyền Công mỉm cười lắc đầu, cũng nhìn về hướng Diệp Thành rời đi với ánh mắt đầy ngạc nhiên cảm thán: “Sự tồn tại của hắn dường như đã cho lão phu thấy một thời kỳ thịnh thế”. 

 Khi cả hai cảm khái thì Diệp Thành đã xuống tầng thứ chín. 

 Lúc này trời đã sáng, ánh nắng ấm áp phủ khắp Chu Tước Tinh, một ngày tràn ngập sức sống đang đến. 

 Diệp Thành đi từ tầng chín xuống tầng ba. 

 Từ xa, hắn đã thấy bên ngoài linh sơn Đan Phủ chật kín người, số lượng cực kỳ đông. 

 Nhạc Chân! 

 Diệp Thành liếc mắt đã thấy Nhạc Chân trên vân đoàn đông đúc, ông ta ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh thoải mái, mang dáng vẻ cao ngạo xa cách của một bậc tiền bối. 

 “Thả luyện đan sư Linh Đan Các của chúng ta ra”, bên ngoài Đan Phủ vang lên tiếng hô hống hách vang dội. 

 “Họ đi vào từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy ra”. 

 “Chúng ta nghi ngờ bọn họ đã gặp chuyện gì bất trắc ở trong Đan Phủ”. 

 “Nếu đệ tử Linh Đan Các của ta có mệnh hệ gì, Đan Phủ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích”, tiếng hô to lần lượt vang lên tạo thành làn sóng thuỷ triều, khiến mọi người tập trung vây xem. 

 Thấy vậy, Diệp Thành bất giác cười mỉa mai, thầm nói Linh Đan Các lại xuất chiêu rồi, hơn nữa còn là chiêu hèn hạ vu oan giá hoạ cho người khác. 

 Đúng thế, Linh Đan Các lại tung ra chiêu mới, bọn chúng không vào được Đan Phủ nên phái luyện đan sư trà trộn vào trong dò la tin tức, nhưng tất cả những người phái đi đều không một ai quay về, hơn nữa linh sơn Đan Phủ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đến truyền âm cũng không truyền ra được chứ đừng nói là lấy thông tin về Đan Phủ. 

 Vì vậy bọn chúng đành phải dùng cách này, gào to hò hét muốn đón luyện đan sư về, đây cũng là một cái cớ rất thuyết phục. 

 Diệp Thành nhìn một lần cuối rồi tế truyền tống trận ra, hiện thân trên đỉnh núi của linh sơn Đan Phủ. 

 “Đan Phủ phong ấn sơn môn, lẽ nào có hành động đáng xấu hổ gì không muốn cho người khác biết?”, tiếng hò hét bên ngoài núi vẫn không ngừng vang lên, tiếng hô phụ hoạ không ngớt, xem ra thuỷ quân của luyện đan sư cũng rất đông. 

 “Phủ chủ…”, thị vệ của Niệm Vi đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành. 

 “Mở sơn môn, thả người”, Diệp Thành cười nhàn nhạt: “Nên làm thế nào chắc các ngươi đều biết rồi chứ?” 

 “Đã biết”, các thị vệ của Niệm Vi đều mỉm cười. 

 Ngay sau đó, sơn môn của Đan Phủ mở ra. 

 Lập tức, đan hương nồng đậm cực kỳ thuần khiết xộc ra, khiến cho những người bên ngoài Đan Phủ đều chấn động, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, họ đã luyện ra bao nhiêu đan dược mới có được đan hương thế này chứ?! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, gần ba mươi luyện đan sư được đưa ra khỏi Đan Phủ, tất cả đều là gian tế do Linh Đan Các cử đến. 

 Chỉ là ai cũng gãi đầu với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu sao mình lại ở Đan Phủ. 

 Diệp Thành đứng trên đỉnh núi lặng lẽ quan sát, hắn thả những người này không có nghĩa là để cho bọn chúng mang theo bí mật trở về, những hình ảnh về Đan Phủ trong ký ức của những tên gian tế ấy đều đã bị xóa sạch. 

 Các trưởng lão của Linh Đan Các đã đón những tên gian tế đó về nhưng không hỏi được bất kỳ thông tin hữu ích nào, sau khi sử dụng bí pháp nhìn lén mới phát hiện ký ức của đám gian tế đều đã bị xoá sạch. 

 “Đan Phủ đúng là ức hiếp người quá đáng”, Nhạc Chân trên vân đoàn chợt quát lạnh một tiếng. 

 “Nhạc các lão nói gì vậy? Đan Phủ ức hiếp người khác chỗ nào?”, Diệp Thành cười thích chí. 

 “Các ngươi xoá ký ức của đệ tử Linh Đan Các ta còn dám chối cãi à? Các ngươi nhất định phải cho Linh Đan Các một lời giải thích về chuyện này, nếu không chúng ta sẽ bẩm báo lại với sư tôn, trừng phạt những kẻ lòng dạ độc ác như các ngươi”. 

 “Đệ tử Linh Đan Các của ông cái gì? Bọn họ đã gia nhập Đan Phủ của ta rồi”, Diệp Thành nở nụ cười ung dung: “Đã gia nhập Đan Phủ của ta thì phải tuân thủ quy tắc của linh sơn Đan Phủ một cách vô điều kiện, bây giờ họ không muốn làm đệ tử của Đan Phủ nữa thì ta cũng không ngăn cản, nhưng họ không thể mang đi bất cứ thứ gì của Đan Phủ, kể cả những gì họ đã nhìn thấy trong Đan Phủ”. 

 “Ngươi…”, Nhạc Chân bị những lời này của Diệp Thành làm cho cứng họng, không nói được gì. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!