Trong màn đêm đen, Pháp Hải và chư tăng không đuổi theo Diệp Thành nữa mà lần lượt quay về Kim Sơn Tự.
Kim Sơn Tự hiện giờ đã là một đống đổ nát, Lôi Phong Tháp sụp đổ, ập vào mắt chính là cảnh tượng tượng phật ngổn ngang, cả Kim Sơn Tự không còn bóng dáng của một nơi thờ tự.
Phải diệt ma!
Pháp Hải nắm chặt thiền trượng, một người mang lòng từ bi theo nhà phật như ông ta mà lúc này trong ánh mắt với kim quang lấp lánh lại loé lên hàn mang lạnh lẽo.
Phía này, Diệp Thành đã chạy một vòng lớn quanh cổ tinh sau đó mới dừng lại trong ngọn núi ở nơi sâu thẳm.
Thánh Chủ!
Thấy Diệp Thành quay về, Lý Tiêu vội ra đón.
Quả là người đông sức lớn!
Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó đưa Tiểu Ưng và Bạch Tố Tố ra ngoài.
Tướng công!
Nương tử!
Lại lần nữa hội ngộ, cảnh tượng đẫm nước mắt, cả hai người khóc nấc, nghẹn ngào không nói nên lời.
Diệp Thành ho hắng, hắn quay người đi lấy ra một vò rượu rồi tựa vào một tảng đá to vừa uống vừa ngẩng đầu nhìn về phía Kim Sơn Tự, cũng may hắn chạy nhanh nếu không thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Vốn dĩ hắn không muốn khai chiến, đã nói trước có thể thương lượng nhưng Pháp Hải lại bày ra trò phật pháp nực cười, đó không phải là muốn khai chiến sao?
Niệm lực tín ngưỡng!
Nghĩ một lát Diệp Thành lại nhớ tới niệm lực của nhà phật, sức mạnh dồi dào đó thật khiến hắn phải kinh ngạc.
Cho tới bây giờ hắn mới thực sự hiểu ra lời nói năm xưa của Thái Hư Cổ Long, phật tổ quả nhiên là vị khác biệt nhất trong một trăm ba mươ vị đế của Huyền Hoang, một đại đế được vạn vực thương sinh tín ngưỡng cung phụng thì niệm lực tín ngưỡng nhất định phải rất dồi dào, đại đế cùng cấp chắc chắn không phải là đối thủ.
Haiz!
Nghĩ rồi Diệp Thành lại lắc đầu bất lực, tiếc nuối vì chưa lấy được chữ Vạn trên bình bát của Pháp Hải.
Diệp Thành đã tính toán kĩ rồi, đợi hôm nào đó tu vi tiến giới thì hắn nhất định sẽ quay lại cổ tinh với tên Phật Đà này, nhất định sẽ nói rõ ràng với Pháp Hải về chuyện phổ độ chúng sinh và lòng từ bi của nhà phật, tiện thể lấy bình bát trong tay Pháp Hải để nghiên cứu.
Đa tạ đạo hữu tương trợ!
Khi Diệp Thành đang tính tón thì Bạch Tố Tố đã lau đi nước mắt, cô ta cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Lý Tiêu cảm kích vô cùng, hắn không ngờ rằng vì cứu nương tử của mình mà Diệp Thành không tiếc xả thân đại náo Kim Sơn Tự, mối ân tình này vẫn như mối ân tình trăm năm trước mà Diệp Thành dành cho hắn khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Không có gì to tát đâu!
Diệp Thành mỉm cười, hắn căn bản không muốn quan tâm tới việc này, ai bảo cô ta là nương tử của Lý Tiêu, kẻ bắt nạt người của Đại Sở thì người làm Thánh Chủ như hắn đương nhiên sẽ không đứng nhìn, đụng đến lão tử thì lần sau lão tử sẽ lôi cả Chu Tước Tinh về.
“Nơi này không ở được lâu, đi theo ta”, Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn vươn vai.
“Thánh Chủ, cho chúng ta thêm chút thời gian được không?”, Lý Tiêu vội nói.
“Còn việc gì nữa?”
“Đưa con của chúng ta cùng đi”, Lý Tiêu đáp.
“Còn có con sao?’, Diệp Thành thẫn thờ, hắn vô thức liếc nhìn Bạch Tố Tố bên cạnh, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng kì lạ, đứa trẻ mà bọn họ sinh ra là người hay là trứng?
“Nó tên là Hứa Sĩ Lâm, rất đáng yêu”, Lý Tiêu nói rồi nắm chặt tay Bạch Tố Tố.
“Có lẽ là rất đáng yêu”, Diệp Thành nói rồi đi theo bọn họ, trong đầu vẫn thắc mắc vấn đề về người và trứng.
Không lâu sau đó, cả ba người đã tới một trấn nhỏ của thế giới người phàm.
Trấn này về đêm không hề yên tĩnh, ngược lại lại vô cùng náo nhiệt, nhà nào nhà nấy bày ra lư hương thắp hương cầu khấn trời cao che chở, bao thành khẩn thể hiện trên khuôn mặt.
Lúc này, Diệp Thành chỉ bất giác mỉm cười.
Chính là nơi này!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!