Lý Tiêu vẫn ở trong núi sâu chờ đợi Diệp Thành lúc này vẻ mặt lo lắng thấy rõ, hắn cảm thấy có phần hối hận vì đã nói ra chuyện cũ thê thảm của mình khiến Diệp Thành đại náo Kim Sơn Tự, nếu như Diệp Thành lại biến mất thì hắn sẽ vô cùng day dứt.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên Kim Sơn Tự, Diệp Thành liên tục bị thương, thánh thể mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi niệm lực tín ngưỡng đáng sợ.
Có điều phía Pháp Hải cũng không khá khẩm hơn là bao, bị Diệp Thành sát phạt lùi lại, mặc dù là hoà thượng, coi mọi thứ đều nhẹ như không nhưng lúc này bọn họ lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đây chính là khả năng chiến đấu của một tu sĩ cảnh giới Thiên nên có sao?
Vạn phật triều tông!
Bảo tướng của Pháp Hải trang nghiêm, ông ta sử dụng đại thuật của nhà phật, phía sau có một hình phật khổng lồ màu vàng kim xuất hiện, kim quang vạn đạo như ngọn núi sừng sững.
Ở đó, Diệp Thành bị đả phá một chưởng lập tức bay đi.
Tốt lắm!
Diệp Thành dừng chân, trong chốc lát mở ra ma đạo, khả năng chiến đấu lại lần nữa tăng vọt, hắn tay không xông lên tung ra bát hoang chưởng dung hợp với nhiều bí pháp, từng chưởng đánh dội lên hình phật khổng lồ kia.
Bang! Bang! Bang!
Đại phật rất vững chãi, phật quang bao quanh, nắm đấm của Diệp Thành đánh vào bên trên giống như đánh vào sắt đá cứng rắn vậy.
Lão tử không tin!
Diệp Thành nghiến răng nắm chặt tay bật cả máu, thánh cốt bay đi, sát khí cuộn trào, lại thêm sức mạnh vốn có của khắn khiến đại phật màu vàng kim kia bị đánh tới mức thân toàn vết thương.
Cảnh tượng này vô cùng choán mắt.
Diệp Thành chân bước trên huyết hải, luồng khí ma sát sục sôi, mái tóc màu máu tung bay, trông hắn không khác gì đại ma cái thế đối đầu với đại phật, đây chính là trận tranh hùng giữa ma và phật.
Phá!
Sau chưởng đánh cuối cùng, đại phật màu vàng kim bị một chưởng của Diệp Thành đánh tới mức sụp đổ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Khắp trời vang lên tiếng phun ra máu, cho dù là Pháp Hải cũng không ngoại lệ, ông ta gặp phản phệ, toàn thân phật quang ảm đạm đi nhiều.
Thái Thượng Chư Thiên, Hạo Vũ Tinh Hạ!
Diệp Thành dùng một tay chống trời, năm ngón tay chĩa vào tinh không, vô số ánh sáng của các vì sao ngưng tụ lại, hình thành nên một biển tinh hà cuộn trào đến từ cửu tiêu, ánh sáng chói loá chẳng khác gì ngân hà trút xuống.
Trời ơi! Đó là gì?
Cảnh tượng kinh thế này khiến những người phàm trên cổ tinh mặt mày đờ đẫn, bọn họ không hề biết đến cảnh tượng náo nhiệt ngút trời phía Kim Sơn Tự.
Rầm!
Kim Sơn Tự hoang tàn bị tinh hà nuốt trọn, chư tăng bên trong đó cũng đứng không vững.
Diệp Thành dịch chuyển, bước vào cửu thiên, bay ra khỏi Kim Sơn Tự.
Pháp Hải thấy vậy thì chân bước trên phật quang đuổi tới, ông ta vốn dĩ luôn giữ bảo tướng trang nghiêm thì lúc này lần đầu tiên tỏ vẻ phẫn nộ, phật quang bắt đầu trở nên loang lổ, luồng khí màu đen và xám bên trong đó chính là sát khí.
“Tứ kị của nhà phật mà cũng có sát niệm và ác niệm sao?”, Diệp Thành bật cười.
“Lão nạp muốn độ hoá phần ma trong ngươi”, giọng Pháp Hải giống như tiếng chuông ngân dài vang vọng.
“Vậy thì đến đi”, Diệp Thành quay người sát phạt quay lại, ma hải ngút trời thôn tính bát hoang.
Rầm! Rầm!
Trận đại chiến lại nổ ra, đây chính là cuộc đối đầu của Diệp Thành và Pháp Hải, cảnh tượng khiến trời long đất lở.
Không thể phủ nhận mặc dù Diệp Thành không dễ chịu với Pháp Hải nhưng cũng phải hết sức bất ngờ về ông ta, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà phật lực còn mạnh hơn cả hắn tưởng tượng, căn bản không phải là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thông thường có thể so sánh.
Đặc biệt là niệm lực tín ngưỡng kia rõ ràng không bao giờ cạn kiệt, chính là luồng sức mạnh dồi dào của Pháp Hải.
Có điều Diệp Thành cũng không phải vừa, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết dồi dào, lại thêm tiên luân thiên sinh luân hồi sức mạnh của bản thân khiến hắn có đủ sức mạnh đối đầu với Pháp Hải.
Biển khổ vô biên, phật hải vô lượng!
Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!
Vạn vật tạo hoá, phật pháp độ sinh!
Nghịch thế luân hồi, đạo pháp vạn thiên!
Cả hai người đấu pháp giữa hư thiên, người nào cũng có chỗ dựa cho mình.
A, Ma, Ni, da…!
Trong lúc này, phía Kim Sơn Tự có vô số chư tăng đuổi đến, bọn họ lại lần nữa thi triển đại nhật như lại tịnh thế chú, vả lại còn tăng thêm niệm lực tín ngưỡng, ngưng thụ thành phật hải nhấn chìm Diệp Thành bên trong.
Mẹ kiếp! Có gan thì đấu một với ta!
Diệp Thành mắng chửi, hắn giống như giao long cuộn mình lên cửu thiên, xông ra khỏi phật hải, không nói lời nào lập tức bỏ chạy.
Pháp Hải không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo, chư tăng cũng vậy.
Rầm! Đoàng! Rầm!