Diệp Thành đi theo Phạm Thống về tầng thứ nhất, sau đó đi đến cổng thành U Đô.
Trước cổng thành U Đô đã có một người mặc áo choàng đen kín mít đang chờ sẵn, nhìn kỹ thì chính là nữ tử quyến rũ hàng xóm của họ, thấy Diệp Thành và Phạm Thống đến, cô ta còn không quên nháy mắt với Diệp Thành, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ưng, cô ta lại tiết chế hơn rất nhiều.
Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, hoặc là nói hắn đã không còn thấy lạ nữa, đùa vui thôi thì được, nếu cô ta dám vượt quá giới hạn thì hắn sẽ không do dự giết chết cô ta.
Đi!
Phạm Thống cũng khoác áo choàng đen lên, gọi một thanh phi kiếm lớn ra.
Thấy vậy, Diệp Thành và nữ tử kia cũng bước lên, phi kiếm bay lên trời, ba người thoáng chốc biến mất ở cổng thành.
Nhưng họ không phát hiện sau khi họ đi không lâu, trong thành U Đô có hơn chục bóng người mặc đồ đen đuổi theo, hơn nữa đội hình còn không nhỏ, chỉ riêng Chuẩn Hoàng đã có tới bốn người.
Màn đêm buông xuống, phi kiếm khổng lồ đáp xuống một dãy núi trập trùng.
Chính là đây!
Phạm Thống bước xuống phi kiếm đầu tiên, cảnh giác nhìn tứ phía.
Tiếp đến là nữ tử quyến rũ với cặp mắt mê hoặc trời sinh, cô ta cũng nhìn quanh bốn hướng.
Diệp Thành là người xuống cuối cùng, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, quan sát dãy núi trước mặt, linh lực ở đây dày đặc, linh lực dồi dào đều ngưng tụ thành mây mù.
Khí tức này đúng là của Đại Địa Linh Mạch!
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn quá quen thuộc với Đại Địa Linh Mạch nên sẽ không nhìn nhầm.
Đi theo đi!
Phạm Thống cất bước đi sâu vào trong dãy núi, sau đó Diệp Thành và nữ tử kia cũng theo sau.
Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại trước một khu rừng.
Đây là một khu rừng tối om, cành cây đều một màu đen, đến mặt đất cũng đen kịt tựa vùng đất cháy, bên trong khu rừng rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là hơi u ám.
Bí trận!
Diệp Thành hơi nheo mắt, huyền cơ ở đây trong phút chốc bị hắn phá vỡ, những cây cổ thụ đen kịt ấy đều là trận cước, hơn nữa còn nối tiếp nhau tạo thành một trận pháp khổng lồ.
“Ông chắc chắn là ở đây chứ?”, nữ tử quyến rũ dường như cũng nhìn ra sự quỷ dị của nơi này, không khỏi đưa mắt nhìn Phạm Thống.
“Ta đã tới nơi này không dưới mười lần, không sai được đâu”, Phạm Thống đáp lại, vừa đứng tại chỗ nhìn trái ngó phải vừa như đang tìm kiếm thứ gì: “Đây là thủ thuật che mắt mà lão thụ yêu kia bày ra, có thể nói là một trận pháp cổ, cực kỳ bá đạo”.
“Ông đang tìm lối vào à?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống.
“Lần trước đến ta có để lại ký hiệu”, Phạm Thống tiến lên một bước, nhìn trái nhìn phải quan sát từng cây cổ thụ màu đen: “Cho ta chút thời gian, ta cần xác định ký hiệu của mình”.
“Ông cứ tự nhiên”, Diệp Thành đứng yên tại chỗ, hắn không thông thạo trận pháp, tuy Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu thật giả nhưng bí trận che mắt của lão thụ yêu đúng là vô cùng bí ẩn, đến hắn cũng không tìm ra lối vào.
“Chắc là một loại trận pháp thượng cổ, trận cước tự tuần hoàn, biến đổi liên tục”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, thầm kinh ngạc trước thần thông của lão thụ yêu.
“Bây giờ chúng ta đã là hàng xóm rồi, ta vẫn chưa được biết tên ngươi”, rảnh rỗi không có việc gì làm, nữ tử quyến rũ kia lại tới gần, giọng nói vẫn cuốn hút như vậy, đôi mắt quyến rũ còn loé lên tia sáng cám dỗ.
“Diệp Thành”, hắn khẽ đáp.
“Cái tên thật hay”, cô ta cười khanh khách: “Ngươi có thể gọi ta là Hồ Tiên Nhi, lần này sau khi có được Đại Địa Linh Mạch có thể tới nhà ta chơi không?”
“Ta không có thời gian”.
“Sao, sợ tỷ tỷ ăn thịt ngươi à?”
“Điều này cũng khó nói”, Diệp Thành nhàn nhạt đáp nhưng lại khiến Hồ Tiên Nhi cười càng quyến rũ hơn.
“Tìm được rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì Phạm Thống đã đứng trước một cây cổ thụ có dây leo rủ xuống, ngoác miệng mắng to: “Lão thụ yêu chết tiệt, suýt nữa thì bị ngươi lừa”.
“Đi theo đi, đừng để lạc nhau”, Phạm Thống dặn dò xong thì theo cây cổ thụ đi vào trong khu rừng tối.
“Yên tâm, như hình với bóng”.
Nhưng khi bước vào khu rừng tối tăm, Hồ Tiên Nhi và Diệp Thành đều cau mày.
Khu rừng này thật sự rất kỳ lạ, những cây cổ thụ tự đi lại như con người, dường như di chuyển theo một quỹ đạo kỳ quái nào đó, ai đạo hạnh yếu sẽ rất dễ lạc đường.
Phạm Thống ở phía trước vừa đi vừa dừng lại, ông ta có vẻ là một người rất thông thạo trận pháp, mỗi khi cổ thụ bí trận di chuyển là ông ta đều có thể tìm được lối vào chính xác ngay từ lần đầu tiên.
“Để ta nói một chút về kế hoạch”, vừa đi sâu vào trong, Phạm Thống vừa nói: “Ta, tiểu hồ ly và Liệt Hoả Kim Ưng phụ trách giữ chân lão thụ yêu, nếu có thể thì tốt nhất giết lão ta luôn, toàn thân Thiên Niên Thụ Yêu bất tử đó rất nhiều tinh hoa. Còn Diệp Thành ngươi tốc chiến tốc thắng, đi vào hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.