Đại…Đại La Thần Thiết?
Trong lúc lùi về sau lão già ba mắt kinh ngạc nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh đang càn quét hư thiên như thể nhận ra nó được đúc từ vật liệu gì, khi trông thấy từng độn giáp thiên tự xung quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta càng bất ngờ đến mức run rẩy.
Còn hay hơn nữa!
Giọng Diệp Thành khàn khàn, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức nghiêng đi, luồng khí hỗn độn bên trong nó cuộn trào trấn áp hư thiên, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non.
Hỗn…khí hỗn độn!
Lão già ba mắt lảo đảo lùi về sau, vừa lùi vừa quay người bỏ chạy, thần đỉnh được đúc từ đại la thần thiết, luồng khí hỗn độn và độn giáp thiên tự, chỉ cần là thần vật tam tông này thôi cũng đủ để xác định ông ta phải bại rồi.
Đứng lại!
Diệp Thành giơ tay chỉ về phía xa thi triển bí thuật cấm cố.
Ngay sau đó, lão già ba mắt đang chạy được chừng mười mấy trượng thì cơ thể lập tức bị trói buộc.
Mở cho ta!
Lão già ba mắt rít lên muốn xoá bỏ cấm cố của Diệp Thành nhưng cảm thấy sát khí lạnh toát từ sau lưng.
Ông ta vô thức quay người nhưng lại chỉ nhìn thấy luồng khí sục sôi đang cuộn tới khiến đôi mắt ông ta trố lên, đồng tử co rút, đôi mắt lúc này chỉ toàn nỗi sợ hãi.
Không…không không…!
Vào thời khắc sinh tử, lão già ba mắt chợt cảm thấy hối hận, ông ta thực sự hối hận, hối hận vì ban đầu không nên tự tin như vậy để chuốc lấy hoạ diệt thân.
Thế rồi ông ta bị thôn tính, thần trí tán loạn, chỉ còn lại sức mạnh nguyên thần thuần tuý bị luồng khí hỗn độn luyện hoá, tiếp đó là bị hút trọn vào trong thần hải, trở thành nguyên liệu dưỡng nguyên thần cho Diệp Thành.
Sau khi diệt lão già ba mắt, Diệp Thành lập tức di chuyển tới chỗ Tiểu Ưng.
Thấy Diệp Thành đến, Tiểu Ưng lùi về sau một bước sợ hãi nhìn Diệp Thành.
Một cảnh giới Chuẩn Hoàng mà còn bị trảm, đến nó cũng sợ, sợ Diệp Thành sẽ lôi nó đi luyện đan hoặc hút hết huyết mạch của nó.
Đừng sợ!
Diệp Thành mỉm cười đẩy thần quang vào trong đầu nó.
Ngay sau đó cơ thể Tiểu Ưng run lên, đôi mắt sợ hãi và mơ màng dần trở nên sáng hơn sau khi thần quang dung hoà vào nguyên thần, kí ức kiếp trước lập tức được mở ra trong giây phút này.
Sau thời gian chừng một nén hương, đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Ưng chan chứa nước mắt, nó đã khôi phục lại kí ức kiếp trước.
Đại ca ca!
Sau khi nhận ra Diệp Thành, nó giống như một đứa trẻ lao vào lòng Diệp Thành mà kêu không ngừng, có vẻ như sau khi trải qua cả trăm năm trời, nó không ngờ có thể gặp lại Diệp Thành ở đây.
Mọi thứ sẽ ổn thôi!
Diệp Thành khẽ vuốt ve Tiểu Ưng, hắn cũng trào nước mắt.
Cái gọi là gặp được người thân nơi đất khách quê người chính là miêu tả cảnh tượng lúc này.
Trùng phùng sau cả trăm năm trời, dù có dùng lời nói cũng khó nói lên được mọi cảm khái, Diệp Thành vẫn là Diệp Thành năm xưa, Tiểu Ưng vẫn là Tiểu Ưng năm xưa, cái gọi là sự thay đổi về thực lực và huyết mạch mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được kí ức quý giá của năm tháng.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi đây và tìm một khu rừng bí mật.
Tiểu Ưng bị bắn trúng trước đó nên vết thương rất nặng, cần được chữa trị.
Diệp Thành không chậm trễ thêm, hắn tế ra thánh huyết tôi luyện cơ thể hồi phục thương thế cho Tiểu Ưng.
Nhìn Tiểu Ưng nhắm mắt, Diệp Thành mỉm cười hân hoan.
Tiểu Ưng hiện giờ đã không còn là Tiểu Ưng yếu đuối như kiếp trước nữa, nó mang theo huyết mạch mạnh mẽ của Liệt Diệm Kim Ưng, tu vi còn cao hơn cả hắn, chính là cảnh giới Thiên Đỉnh Phong, nó bị lão già ba mắt truy sát vì có thương thế trên người, vì ở trạng thái yếu ớt lại gặp một tu sĩ Chuẩn Hoàng truy sát nên mới ở thế yếu.
Diệp Thành chắc chắn rằng khi Tiểu Ưng ở trạng thái Đỉnh Phong thì sức mạnh của nó còn vượt qua cả lão già ba mắt kia.
Liệt Diệm Kim Ưng có huyết mạch thuần tuý, thời xưa, tiền bối Liệt Diệm Kim Ưng có thể sánh ngang với phượng hoàng.
Diệp Thành lại mỉm cười, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của lão già ba mắt kia.
Không thể phủ nhận những gì mà lão ta thu thập được còn nhiều hơn gã thanh niên mặc y phục trắng kia quá nhiều, chỉ tính nguyên thạch đã có tới hơn chín mươi tám triệu, những đan dược, thần dịch, bí tông, pháp khí và nhiều món khác thì đếm không xuể.
Chín mươi tám triệu!
Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhẩm tính, cũng đủ để mua một căn nhà hạng thấp ở U Đô, mặc dù diện tích mười nghìn trượng rất nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn và Tiểu Ưng sinh tồn, quan trọng nhất đó là an toàn!
Vốn dĩ hắn không muốn lãng phí nguyên lượng để mua nhà ở U Đô nhưng ai bảo ở Chu Tước Tinh còn có người chuyển kiếp? có trời mới biết hắn có thể tìm thấy ai, tìm một nơi an toàn trú ngụ vẫn hơn.
Sau khi tính toán xong, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi, hắn lôi cơ thể của lão già ba mắt ra.
Cơ thể ông ta thực sự rất to lớn, có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng, mang đi bán cũng có thể kiếm chút tiền tiêu, ai bảo hắn thiếu tiền chứ?
Nghĩ rồi Diệp Thành phất tay cất cơ thể lão già ba mắt đi, hắn đoạt lấy bản nguyên thiên nhãn của con mắt thứ ba.