Xích Diệm Hùng Sư cực kỳ hung dữ, khả năng phòng ngự và tấn công đều áp đảo.
Chín vị Chuẩn Hoàng kia trông rất chật vật, tuy thần thông bí thuật của họ huyền diệu nhưng cũng không phá được lớp phòng ngự của Xích Diệm Hùng Sư, còn bị nó đánh cho bay ngược ra liên tục.
Diệp Thành quan sát thật kỹ, nhìn khu vực Xích Diệm Hùng Sư đang bảo vệ, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một dòng suối.
Dòng suối ấy trông không có gì nổi bật, nhưng cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Diệp Thành, trong dòng suối có càn khôn, dưới đáy dòng suối là một hồ nước chừng ba trượng, trong hồ nước có chứa chất lỏng màu trắng nhũ.
Linh nhũ Tiên Liên!
Hai mắt Diệp Thành sáng lên, dường như đã biết đó là thứ gì.
Hắn mới chỉ đọc được vài điều về linh nhũ Tiên Liên từ trong sách cổ, là linh vật quý hiếm của đất trời, là thần dược chữa bệnh, nếu dùng để luyện đan cũng là thần liệu vô giá.
Ở Đại Sở, có liên quan đến linh nhũ Tiên Liên đều chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy bao giờ, bởi nó đã tuyệt chủng từ lâu. Sở dĩ Diệp Thành nhìn ra nó là linh nhũ Tiên Liên là do dị tượng từ chất lỏng màu trắng nhũ, hắn nhìn thấy trong làn nước đang phụt ra có một bông sen trắng đang từ từ nở rộ.
Ít nhất cũng bốn năm cân!
Diệp Thành ước lượng một chút, nếu sử dụng thì chắc chắn ám thương của hắn có thể lành lại rất nhiều.
Làm thôi!
Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi dòng suối, lại lần nữa nhìn về trận chiến giữa Xích Diệm Hùng Sư và chin tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.
Xích Diệm Hùng Sư vẫn hung hãn như vậy, một mình đấu với chin tu sĩ Chuẩn Hoàng mà vẫn rất dũng mãnh, mỗi lần phun ngọn lửa màu đỏ ra đều có thể khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng bị thương, mà cơ thể dày dặn vững chắc của nó càng khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng tức điên, đánh thế nào cũng không phá được lớp phòng ngự.
Không ngờ lại là huyết mạch kỳ lân!
Mắt Diệp Thành loé lên, hắn đã nhìn ra manh mối, sở dĩ Xích Diệm Hùng Sư cường hãn như vậy là do trong cơ thể có huyết mạch kỳ lân, chẳng trách chín Chuẩn Hoàng cũng không phải đối thủ của nó.
Hắn lại dời mắt, lặng lẽ đi về phía trước trong không gian hư vô, tới gần dòng suối.
Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố, nếu đây là Đại Sở thì khi đám người này đánh nhau, mỗi lần va chạm chắc chắn sẽ khiến không gian sụp đổ, và hắn cũng sẽ bị ép ra khỏi không gian hư vô.
Đây chính là ưu điểm của hắn, Hư Không Huyễn Diệt của Thiên Tông thế gia không chỉ thiên về tuyệt sát mà còn có thể khống chế không gian.
Xích Diệm Hùng Sư và chín Đại Chuẩn Hoàng đang chiến đấu ác liệt, có ai ngờ rằng một tiểu tu sĩ cảnh giới Thiên lại dám chui vào miệng cọp trộm thức ăn, mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là hợp lực hạ gục Xích Diệm Hùng Sư, giải quyết được nó thì những chuyện còn lại đều dễ xử lý, và đương nhiên linh nhũ Tiên Liên cũng sẽ chia đều.
Bên này, Diệp Thành đã rón rén đi tới chỗ dòng suối.
Xích Diệm Hùng Sư không ngốc, nó đã đặt cấm chế bí mật trong dòng suối, không biết chín tu sĩ Chuẩn Hoàng kia tìm được bằng cách nào.
Tiếp theo, Diệp Thành không khách sáo nữa, hung hãn phá bỏ cấm chế, đổ toàn bộ linh nhũ Tiên Liên dưới đáy dòng suối vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, một giọt cũng không thiếu.
Ù!
Linh nhũ Tiên Liên bị cướp, dòng suối rung lên rồi ầm ầm nứt ra.
Ngay lập tức, Xích Diệm Hùng Sư đang thi triển thần uy chợt dừng lại, nhìn về phía này, thấy bảo vật đã bị cướp thì nổi trận lôi đình.
Khốn kiếp!
Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng tức giận, lúc trước bọn họ không để ý, không phát hiện có người trộm bảo vật ngay trước mắt mình.
Grừ!
Xích Diệm Hùng Sư căm tức rống lên rồi nhào tới, móng vuốt sư tử khổng lồ ập xuống.
Khoảng không gian lập tức nổ tung.
Diệp Thành rên lên một tiếng, bị đẩy ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu, trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt. Hắn đã đánh giá quá thấp Xích Diệm Hùng Sư, không ngờ nó lại có thể dễ dàng nhìn thấu Hư Không Huyễn Diệt, tìm được vị trí của hắn một cách chuẩn xác.
Chết đi!
Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng đang nổi đoá cũng xông tới, hoặc là sát khí, hoặc là thần thông, tất cả đều bắn về phía Diệp Thành không có ngoại lệ.
Súc Địa Thành Thốn!
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngốc nghếch đứng lại chịu đòn, vào lúc chín tu sĩ Chuẩn Hoàng ra tay, hắn đã thi triển Thúc Địa Thành Thốn, trốn tới nơi cách đó hơn năm trăm trượng.
Hơn năm trăm trượng đã là cực hạn của hắn, vẫn là lý lẽ đó, nơi đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố hơn Đại Sở, ở Đại Sở hắn có thể thi triển Thúc Địa Thành Thốn cả mười nghìn trượng, nhưng ở đây hắn chỉ di chuyển được năm trăm trượng.
Nhưng năm trăm trượng cũng đủ để hắn tránh đòn tuyệt sát của chín tu sĩ Chuẩn Hoàng rồi.
Đứng lại!
Một ông lão áo bào tím hừ lạnh, bước một bước tới nơi, bàn tay to khổng lồ giáng xuống.
Dịch Thiên Hoán Địa!
Diệp Thành thầm niệm pháp môn trong lòng, hoán đổi vị trí với đá ngầm cách đó ba trăm trượng, bí pháp biến đổi không gian này hắn cũng đã lĩnh ngộ rất kỹ, một trăm năm trong hố đen không gian không phải hắn không cố gắng làm một việc gì, tuy chưa được thuần thục bằng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên nhưng cũng coi như đã ngộ ra chan đế.
Ầm!
Sau một tiếng nổ lớn, đá ngầm mà Diệp Thành dịch chuyển tới bị một chưởng của ông lão áo tím phá vỡ.
Chết tiệt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!