Phù!
Cầm hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ đều đã sáng, Diệp Thành không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở Đại Sở, hắn chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, nhưng giờ phút này, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, hoàng đế thứ mười của Đại Sở, đến Chư Thiên Vạn Vực cũng phải còng lưng ra kiếm tiền, không có chút đặc quyền nào.
Đến U Đô!
Bỏ yêu thú cá sấu vào túi đựng đồ, Diệp Thành vươn vai duỗi eo thoải mái.
Nhưng hắn vừa bước ra thì mặt đất rung chuyển kịch liệt, sau đó là tiếng gầm thét rung chuyển đất trời với sóng âm cực mạnh, hắn tận mắt nhìn thấy từng ngọn núi lớn sụp đổ trong phút chốc.
Cảnh giới Hoàng!
Diệp Thành khẽ cau mày, nhìn chằm chằm nơi xa.
Luồng uy áp đó rất mạnh, nhưng không phải đến từ tu sĩ mà là yêu thú, cũng có nghĩa là ở nơi sâu trong rừng có một con yêu thú cấp bậc cảnh giới Hoàng, có thể làm cho nó nổi giận như vậy, chắc chắn là có tu sĩ đã mạo phạm đến uy nghiêm của nó.
Chạy!
Khi Diệp Thành còn đang cau mày thì từng nhóm tu sĩ đã bỏ chạy.
Trên người những tu sĩ đó đều có vết thương, trông họ rất thảm hại, phía sau họ có biển lửa cuồn cuộn, nhấn chìm từng khoảng rừng, những nơi biển lửa đi qua đều để lại vùng đất khô cằn, cháy xém.
Hai mắt Diệp Thành sáng như đuốc, ngón tay sau ống tay áo cử động, thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.
Có bảo bối!
Hắn lẩm nhẩm, tính ra được ở nơi sâu trong rừng rậm yêu thú có bảo bối, nhưng không biết là vật gì, có lẽ là thần thảo hoặc tiên tuyền, nhưng hắn có thể khẳng định một điều dù là bảo vật gì thì chắc chắn có yêu thú rất mạnh bảo vệ, vì tu sĩ đến cướp nên mới nổ ra đại chiến.
Tìm giàu sang trong hiểm nguy!
Diệp Thành lập tức hành động, đi thẳng vào nơi sâu.
Bây giờ hắn đang có ám thương, cần linh vật do thiên địa nuôi dưỡng để chữa lành, bảo vật trong nơi sâu có yêu thú cảnh giới Hoàng bảo vệ chắc chắn bất phàm, chính là thứ hắn cần.
Ở nơi đất khách quê người, đâu đâu cũng có nguy hiểm, hắn cần mau chóng trở lại trạng thái đỉnh phong để đối phó với mọi nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, lần này hắn không hành động liều lĩnh.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ có không ít tu sĩ mạnh đến cướp bảo vật từ trước, mà điều hắn cần làm là thừa nước đục thả câu, chỉ cần có được bảo vật thì hắn có muôn vàn cách thoát thân, khả năng chạy trốn của hắn không phải chỉ để trưng bày.
Tiểu hữu, ngươi điên rồi, nơi sâu đó có Xích Diệm Hùng Sư đấy!
Một ông lão tốt bụng gọi với ra, bao nhiêu người đều chạy ra ngoài, chỉ có mình Diệp Thành là đi vào trong.
Diệp Thành không trả lời, bước chân không hề chậm lại.
Xích Diệm Hùng Sư!
Diệp Thành nói nhỏ, nghe thấy tên yêu thú này hắn lại nhớ đến câu chuyện từ rất lâu trước đây.
Đó là khi hắn còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên của Đại Sở, Viên Hạo của nhà họ Viên cưỡi Xích Diệm Hùng Sư tới, vì khí huyết của hắn thuần tuý nên bị nó để ý, có ý định ăn thịt hắn, nhưng rồi lại bị hắn giết.
Xích Diệm Hùng Sư của Viên Hạo chỉ có tu vi cảnh giới Chân Linh, nhưng đó là ở Đại Sở, nếu ở Chư Thiên Vạn Vực thì cũng là một con yêu thú cực kỳ hung hãn.
Lúc trước, khi vừa tới rừng rậm yêu thú, Diệp Thành đã giết một con Tử Viêm Hùng Sư.
Nói đến Tử Viêm Hùng Sư, tuy rằng chỉ khác hai chữ so với Xích Diệm Hùng Sư nhưng thực lực lại hơn kém nhau quá xa, không phải yêu thú cùng cấp, một con Xích Diệm Hùng Sư đủ để đánh bay nghìn con Tử Viêm Hùng Sư.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Diệp Thành càng đi sâu vào trong càng nghe thấy tiếng nổ vang lên không ngớt.
Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều ngọn núi đã sụp đổ, cũng thấy cả một khoảng rừng rộng lớn bị biển lửa thiêu huỷ thành tro, có lẽ là uy áp của yêu thú cảnh giới Hoàng kia quá mạnh nên hầu hết các yêu thú khác trong khu rừng đều nằm rạp dưới đất.
Tiên Thiên Canh Khí, mở!
Diệp Thành hô lên một tiếng, quanh người lập tức xuất hiện áo giáp Tiên Thiên Canh Khí dùng để ngăn lại biển lửa đang ùn ùn kéo đến kia.
Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới dừng bước, trốn vào không gian hư vô theo dõi từ xa.
Ập vào mắt hắn là một con yêu thú to lớn cao hơn mười trượng, trên người có ngọn lửa đỏ rực, mỗi sợi lông đều như cây châm thép, đôi mắt to lồ lộ đầy vẻ hung ác và khát máu, khác hoàn toàn Xích Diệm Hùng Sư mà hắn gặp ở Bắc Chấn Thương Nguyên hôm đó.
Lúc này, Xích Diệm Hùng Sư đang há to cái miệng rộng như chậu máu phun ra ngọn lửa màu đỏ, mỗi ngọn lửa đều mang theo sức mạnh hủy diệt.
Lại nhìn đến những người đang bao vây tấn công Xích Diệm Hùng Sư, có chín tu sĩ, tu vi của ai cũng đều ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, hoặc là thần thông bí thuật, hoặc là kết giới trận pháp, hoặc là sát khí pháp bảo, mục tiêu đều là Xích Diệm Hùng Sư.