Đại Sở yên bình.
Trên Trung Thông Đại Địa có vô số bóng người đứng đó, phần đa là lão tu sĩ dẫn theo hậu bối của gia tộc mình.
Bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng, lấy vò rượu ra rắc lên mặt đất.
Bên cạnh Mộ Anh Hùng hiện giờ đã có thêm bức tượng cao cả hàng chục nghìn trượng, đó là tượng Diệp Thành, mỗi một đường đao khắc hoạ đều vô cùng có hồn, giống y như thật.
Một trăm năm rồi!
Rất nhiều người thần sắc hoài niệm, đôi mắt nhoà đi nhìn tượng Diệp Thành.
Một trăm năm rồi, Diệp Thành đã đi được một trăm năm rồi.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều hoài niệm, phần đa trong số này đều là tu sĩ chuyển kiếp, trong một trăm năm nay bọn họ đã khôi phục tu vi và đạo hành của năm xưa, cũng đã trở thành lão tổ của môn phái riêng.
Thế nhưng qua bao năm tháng như vậy mà tất cả vẫn khó có thể quên đi hình ảnh người thanh niên gầy gò năm xưa, cũng chính vì có hắn nên vùng đất này mới được hòi sinh, cũng chỉ có hắn vì vùng đất này mà bước đi trên hành trình cô tịch.
“Nương, đó là cữu cữu sao?”, bên dưới tượng điêu khắc, một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên Thi Vũ.
“Đó là một anh kiệt cái thế”, Hạo Thiên Thi Vũ mỉm cười, trong đôi mắt còn ngấn lệ, cô chuyển kiếp rồi nhưng không gặp được phụ thân, mẫu thân và Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng như rất nhiều người của Hạo Thiên thế gia, cả trăm năm nay cô là thân mẫu, cũng là một trong những lão tổ của Hạo Thiên thế gia và Chú Kiếm Thành.
Bên cạnh cô, Trần Vinh Vân vẫn giữ nét mặt hoài niệm, một trăm năm thấm thoắt thoi đưa, hắn đã không còn nhuệ khí như năm xưa, đã trở thành chư hùng một phương, còn là luyện đan sư giỏi giang hiếm có của Đại Sở.
Phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng.
Tất cả mọi người không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn pho tượng Diệp Thành, Hoắc Đằng, Thạch Nham dàn dụa nước mắt, Đường Như Huyên chắp tay cầu khấn, Bàng Đại Hải lấy vò rượu ra…
Người của Viêm Hoàng tới rồi, người của Bàn Long Hải Vực cũng tới rồi, ngoài bọn họ còn có người của Hắc Long Đảo, Đan Thành, Bắc Hải Thế Gia, Huyền Thiên Thế Gia, tứ đại thế gia của Đại Sở, tam tông của Đại Sở, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng, nhà họ Tư Đồ, Mộ Vân Thế Gia, Âu Dương Thế Gia, nhà họ Tô, nhà họ Triệu, người của liệt đại chư Vương, người của hậu duệ các Hoàng Đế….
Không một ai nói lời nào, tất cả tiến lên trước, người rót rượu, người đốt hương.
Phía sau bọn họ còn có rất nhiều người tới, đa phần là cỗ hữu của Diệp Thành năm xưa, cũng có nhiều người là người chuyển kiếp sau trận đại chiến của Đại Sở.
Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều đệ tử tuổi thiếu niên từ các phương.
Lúc này bọn họ đều đang quỳ bái nhưng phần đa trên khuôn mặt đều mang theo vẻ khó hiểu.
Từ khi bọn họ bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc thì mỗi năm các lão bối đều dẫn bọn họ tới đây tế bái, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn là một tiền bối thông thiên, từng hi sinh thân mình để bảo vệ vùng đất này.
Một trăm năm rồi, lớp người của thời đại mới thay thế thời đại cũ.
Đại Sở hiện giờ thuyền bè tấp nập, đệ tử Thiên Kiêu nhiều vô kể.
Trăm năm khôi phục nguyên khí, vùng đất này thực sự đã đạt được sự phát triển phồn vinh lần đầu tiên sau kiếp nạn xưa, các phương bình an vô sự, cả trăm năm hông hề xảy ra chiến loạn, phía trước anh hiệu của mỗi thế lực đều có thêm hai chữ Thiên Đình.
Một trăm năm rồi, ở thế giới người phàm lớp thời đại mới đã bắt đầu.
Bên trong một sơn lâm tĩnh lặng, ở hai bên trái phải của mộ phần Tịch Nhan lại có thêm hai tấm bia mộ khác, đó là phụ hoàng và mẫu hậu của cô, lúc này cỏ mọc um tùm.
Bên trong một hoàng cung, mộ phần của Liễu Như Yên cũng không một ai quét dọn lá bay, chỉ khi về đêm khuya mới có thêm một hai tiếng đàn cầm ngân vang khắp thiên địa.
Lão đại, một trăm năm rồi, huynh vẫn khoẻ chứ?
Từ xa, chín bóng hình là đạo thân của Diệp Thành đứng đó lặng lẽ, bên cạnh mỗi người còn có thêm một nữ tử ôn hoà.
Một trăm năm trời, bọn họ được tự do, đã thành gia, tìm được mối tình duyên của mình ở chốn hồng trần, mỗi năm bọn họ đều tới đây lễ bái, nhìn tượng Diệp Thành hồi lâu.
Một trăm năm rồi!
Ở Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lặng lẽ nhìn vào hư vô.
Phục Nhai và nhóm lão tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế cũng vậy, một trăm năm rồi, bọn họ đã già đi nhiều.
Một trăm năm trước bọn họ ở đây tiễn biệt Diệp Thành.
Một trăm năm sau bọn họ vẫn đứng đây lần đầu nhìn về hướng ấy nhưng không biết người thanh niên đó còn sống hay đã chết.
Mấy chục năm trước, ba nghìn hoá thân của Diệp Thành cùng hoá thành u vụ, từ giây phút đó, ánh mắt bọn họ đã ảm đạm đi, phân thân tiêu tán chứng minh bản thể gặp chuyện nên mới ảnh hưởng tới phân thân.
Có lẽ Diệp Thành mà bọn họ vẫn mong ngóng đã chết và ngã xuống sau bao mỏi mệt vì nỗi cô đơn trong bóng tối dài đằng đẵng.
…….
Hố đen không gian vẫn hiện lên với bầu không khí tử tịch u ám.
Nếu quan sát kĩ thì có thể thấy trong màn đêm đen vô bờ có một luồng sáng le lói, giống như hạt cát bụi giữa bầu trời sao mênh mông.
Đó là Diệp Thành, hắn vẫn chưa chết, vẫn đang cố gắng tiến về phía trước.
Hiện giờ hắn đã già đi nhiều, mái tóc bạc trắng, ánh mắt ảm đạm đục ngầu, thánh quang khắp cơ thể lúc ẩn lúc hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm, mỗi bước đi của hắn đều trở nên nặng nề.
Hạnh đang ở hố đen không gian này một trăm năm rồi.
Cả trăm năm nay hắn giống như một kẻ bị mù cố gắng dò dẫm tiến về phía trước, không có phương hướng, không có điểm cuối cùng.
Cả trăm năm nay tín niệm của hắn không hề phai mờ, cho dù đầu bạc, cho dù còng lưng hắn vẫn tiến về phía trước, dù gặp nguy nan cũng không chùn bước, đó là sự kiên trì lặng lẽ.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dừng chân lại mỏi mệt ngồi xuống.
Hắn lấy ra túi đựng đồ rồi lấy ba trăm linh thạch còn sót lại trong đó và bóp nát để hấp thụ linh lực bên trong linh thạch.
Một trăm năm trước trong túi đựng đồ của hắn còn hơn chín mươi triệu linh thạch cùng vô số linh đan diệu dược nhưng một trăm năm trôi qua, số đồ đạc trong đó đã bị hắn dùng gần như cạn kiệt, thế giứoi tăm tối này không có linh lực bù đắp, tiêu hao ít một chút sẽ tiết kiệm được thêm một chút.
Hiện giờ ba trăm linh thạch cuối cùng cũng đã hết.
Hạnh vẫn đang thiêu đốt thánh huyết để bổ sung cho bản thân tiến về phía trước.
Năm tháng dài đằng đẵng đã dày vò thánh thể mạnh mẽ năm xưa của hắn, phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo khiến căn cơ của hắn đã đến bên bờ vực tan vỡ, hắn giống như đnag đi tới điểm cuối cùng của đoạn đường đời.
Lần này Diệp Thành có lẽ phải khiến mọi người thất vọng rồi.
Giọng Diệp Thành khản đặc mà thê lương, hắn ngồi đó cúi đầu, đến cả lớp bụi trên vai cũng vô thức bay xuống, hắn giống như pho tượng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại một lần nữa hắn đứng dậy giống như một lão nhân tuổi xế chiều, hắn bước từng bước nặng nề về phía xa xăm trong bóng đen.
Hắn bước từng bước về điểm cuối cùng của sinh mệnh, đợi tới khi thánh huyết cạn kiệt thì hắn cũng sẽ ngã xuống, đồng hoá với bóng tối vô tận, không một ai tiễn đưa, cho tới chết hắn vẫn cô đơn một mình.
Năm tháng dài đằng đẵng như mỗi một nhát đao cứa dài.
Hắn đã quá mệt rồi, đôi mắt ảm đạm loé lên ánh sáng le lói, mí mắt rung rung bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại, mọi thứ đều dần mơ hồ trong tầm nhìn của hắn.