Ngay tức thì, đất trời rung chuyển, Thiên Ma Đế nổi giận đùng đùng, Đế Đạo pháp tắc xuất hiện, quấn quanh Đế thể cường đại.
Nợ máu phải trả bằng máu!
Diệp Thành không sợ, hắn vung đại kích lên, ý chí chiến đấu ngút trời.
Thiên Ma Đại Đế nhìn xuống, đánh ra một đòn hủy thiên diệt địa.
Trận chiến nhanh chóng được nâng cấp, hai người đánh từ thiên tiêu lên hư vô, thoáng chốc hình thành một cơn mưa máu, mỗi giọt máu khi rơi xuống vẫn còn tấn công lẫn nhau.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Tiếng ầm ầm giống như tiếng sấm huỷ diệt thế gian, khiến lòng người sợ run.
Hư thiên lúc này đã bị phân thành hai thế giới.
Một bên thì tối đen như mực, giống như ma thổ Cửu U, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trong đó còn có dị tượng âm nguyệt và tinh thần tịch diệt trùng sinh. Thiên Ma Đại Đế đứng chính giữa như một vị ma thần vô song, uy áp chấn động khắp thiên địa.
Một bên Thánh quang sáng ngời như tiên cảnh Cửu Tiêu, ánh sáng vàng rực rỡ, huy hoàng bắt mắt, trong đó cũng có dị tượng đan xen, thanh long lượn quanh, phượng hoàng thét dài, bạch hổ gầm rú, huyền vũ mở đường, kỳ lân hí gào, còn có sông núi hoa cỏ, cảnh tượng thịnh thế. Diệp Thành đứng chính giữa như vị chiến thần Bát Hoang, khí thế nuốt chửng núi sông.
Trời và đất trong trận chiến của hai người lập tức trở nên điên đảo, trời không còn là trời, đất không còn là đất.
Mọi thứ dường như trở về bản nguyên.
Mà lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn hư thiên, không chỉ binh tướng Thiên Ma mà còn có phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn.
Đây là một trận đánh vô song, một bên là Đại Đế với đế thuật vô hạn, một bên là Thánh thể đại thành với ý chí chiến đấu bất tận, mỗi lần va chạm đều như ngày tận thế, mỗi lần va chạm đều có máu tươi bắn khắp hư thiên, Thiên Ma Đế tắm máu Thánh, Diệp Thành cũng tắm máu Đế.
Đám Thiên Ma giật mình!
Phía Đông Hoàng Thái Tâm cũng giật mình!
Sức chiến đấu của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của họ, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể không phân thắng bại với Đại Đế không thiếu sót, dù trận chiến này thắng hay thua, chiến tích của hắn đều đứng sau Đế Hoang.
Đánh nhau với Đại Đế là vinh dự nhường nào?
Trong trận chiến này, tuy Diệp Thành rơi vào thế bất lợi nhưng lại là một sự may mắn nghịch thiên, vì trong trận đại chiến này hắn được tiếp xúc với đạo tắc và cảm ngộ mà ở Đại Sở không bao giờ có thể gặp được.
Thiên Ma Đại Đế giống như đá mài dao của hắn, mài khối sắt gỉ là hắn thành thần kiếm vô song.
Tâm cảnh của Diệp Thành thăng hoa, có vài lúc hắn cảm thấy mình đã bước đi trên đại đạo, trạng thái thoáng qua đó bộc phát sức chiến đấu khiến Thiên Ma Đại Đế phải dè chừng.
Đùng! Đoàng!
Sau hai tiếng nổ kinh thế, ma thổ Cửu U của Thiên Ma Đại Đế nổ tung, tiên cảnh Cửu Tiêu của Diệp Thành cũng sụp đổ.
Chiến!
Khí huyết của Diệp Thành ngút ngàn, hắn hoá thành một con rồng vàng bay thẳng về phía Thiên Ma Đại Đế.
Vẻ mặt Thiên Ma Đại Đế lạnh như băng, sát khí vô hạn, ông ta bước ra một bước, hoá thành một con rồng đen khổng lồ.
Hai người không thuộc Long tộc, sở dĩ hoá thành rồng là vì pháp tướng của đạo, hai người đang dùng đạo để tranh hùng, đều là hình rồng, một đen một vàng, trên bầu trời hư ảo trông cực kỳ choán mắt.
Cả hai đánh từ Bắc Chấn Thương Nguyên đến Trung Thông Đại Địa, từ Trung Thông Đại Địa đến Nam Yến Đại Trạch, từ Nam Yến Đại Trạch đến Tây Lăng U Cốc, rồi lại từ Tây Lăng U Cốc đến Đông Lăng Cổ Uyên.
Đại Sở rộng lớn vì hai người chiến đấu mà bị tàn phá tan hoang.
Tuy nhiên họ không những không phân định được thắng bại mà ngược lại càng đánh càng ác liệt hơn, đi đến đâu cũng để lại những vùng đất đổ nát, cỏ không mọc được nữa, dường như phải khiến đất trời sụp đổ mới chịu thôi.